---------------------------------------------

Hạ Dương đưa Hứa Thừa Yến đến một vị trí khác, cách xa đám người trong quán bar kia ra.

Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế, nhìn nam nhân bên cạnh rồi gọi: "Hạ Dương."

Hạ Dương nhấm nháp ly Cocktail, biểu tình lười biếng ừ một tiếng đáp lại. Hứa Thừa Yến quan sát kỹ lưỡng sườn mặt Hạ Dương, chậm rãi nói: "Anh biết tiếng Pháp."

Hứa Thừa Yến dùng câu khẳng định.

"Ừm." Hạ Dương cũng rất hào phóng thừa nhận.

Hứa Thừa Yến lại nghĩ đến cuộc nói chuyện của mình với cô dâu lúc ban ngày... Lúc ấy Hạ Dương ở ngay bên cạnh, cậu cho rằng Hạ Dương không nghe hiểu tiếng Pháp nên liền thoải mái thừa nhận Hạ Dương là bạn trai mình.


Hứa Thừa Yến bèn hỏi tiếp: "Vậy chuyện ban ngày anh đều nghe được?"

"Nghe được." Hạ Dương đặt ly rượu xuống: "Em nói anh là bạn trai của em."

Hứa Thừa Yến biện hộ: "Đó chỉ là... lời xã giao thôi, anh đừng thật sự tin."

"Em đã thừa nhận rồi, không thể quỵt nợ."

Hứa Thừa Yến dứt khoát thay đổi góc độ khác: "Anh rõ ràng là biết tiếng Pháp, vậy mà còn gạt em nói là không biết."

"Anh chưa từng nói là anh không biết tiếng Pháp."

"Ngày đó..."

Hứa Thừa Yến hơi hé miệng chuẩn bị phản bác nhưng đột nhiên ngừng lại. Cậu nhớ lại lúc cậu hỏi hắn, Hạ Dương xác thật không có nói là không biết tiếng Pháp, mà là cậu vô tình hiểu lầm ý của Hạ Dương cho rằng hắn không biết.

Hứa Thừa Yến không nói gì nữa, buồn bực im lặng uống rượu. Hạ Dương cũng an tĩnh ngồi bên cạnh, không nhắc lại đề tài này nữa. Có điều khi hai người quay trở lại khách sạn thì Hạ Dương trông thấy Hứa Thừa Yến lấy cuốn sổ nhật ký ra.


Hạ Dương tức khắc có loại dự cảm không tốt lắm, thế là đi qua xem sao liền phát hiện mình lại bị trừ điểm.

【 Biết tiếng Pháp  - 100】

"Yến Yến." Hạ Dương thở dài một tiếng: "Em không thể trừ như vậy được."

Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Dương. Hạ Dương nhìn nội dung trong nhật ký toàn là trừ điểm, vì thế nói: "Đến bây giờ còn chưa cộng điểm nào nữa."

Hứa Thừa Yến không đáp lại, chỉ cầm bút tiếp tục viết một dòng.

【 Nhìn lén nhật ký - 50】

Hạ Dương lập tức đau đầu một trận, vội nhìn sang chỗ khác giải thích: "Anh không có nhìn lén."

Hứa Thừa Yến khép sổ nhật ký lại, không nhanh không chậm nói: "Anh nợ em vài ngàn điểm rồi, anh lo mà trả nợ đi."

Hạ Dương thử nhớ lại nhưng nhất thời không nhớ được mình đã nợ bao nhiêu điểm, bèn hỏi: "Tổng cộng là bao nhiêu điểm?"


"Em làm sao nhớ rõ cho được... Anh không nhớ à?"

Hạ Dương: "Không nhớ."

Hứa Thừa Yến nghe thế thì lại đứng dậy đi lấy sổ nhật ký, xem ra là dự định trừ điểm nữa. Hạ Dương cũng đoán được ý đồ của thiếu niên liền nhanh chóng ngăn cậu lại, ngay sau đó đem người đè xuống giường.

"Hạ Dương..."

Hứa Thừa Yến bị Hạ Dương đè ở dưới thân, bàn tay chống lên vai hắn đẩy đẩy ra nhưng hắn không nhúc nhích chút nào.

Hạ Dương chậm rãi cúi người, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt thiếu niên rồi vuốt ve, âm thanh khàn khàn chậm rãi hỏi: "Anh đã là bạn trai của em rồi, có thể không cần trả nữa được không?"

Hạ Dương dựa vào rất gần, hơi thở cũng phả vào sườn mặt thiếu niên. Hứa Thừa Yến nhịn không được nghiêng đầu qua tránh né một chút, trả lời: "Phải trả."

"Vậy nợ trước." Hạ Dương cúi đầu, cọ cọ chóp mũi dán vào sườn mặt cậu: "Anh mua cá vàng bù lại."
Hứa Thừa Yến bị hắn cọ cọ mãi có chút ngứa, cơ thể cũng dần dần nóng lên. Có thể là bởi vì tối nay có uống rượu ở quán bar nên đại não cậu bây giờ tự nhiên rất thanh tỉnh, thân thể cũng có chút hưng phấn.

"Bể cá cũng không đủ đâu." Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng: "Ngoại trừ mua cá vàng thì anh chỉ..."

Những từ kế tiếp Hứa Thừa Yến còn chưa kịp nói xong, thanh âm đã nhanh chóng biến mất giữa đôi môi. Hạ Dương khẽ hôn lên môi cậu, động tác mềm nhẹ. Đôi môi thiếu niên còn vương lại một chút mùi rượu, Hạ Dương vươn đầu lưỡi ra nếm thử hương vị đôi môi ngọt dịu ấy.

Vị cồn quá dễ làm người ta mất khống chế, Hạ Dương vừa hôn môi, bàn tay cũng bất tri bất giác thò vào vạt áo thiếu niên sờ soạn vuốt ve. Lòng bàn tay ấm áp du tẩu trên làn da mịn màng, nụ hôn cũng dần dần từ đôi môi trượt xuống đến xương quai xanh.
Hứa Thừa Yến nhịn không được ngửa cao đầu, thân mình hơi cong lên, bàn tay bắt lấy tấm khăn trải giường dưới thân, trong cổ họng vô thức phát ra vài tiếng rêи ɾỉ. Tấm khăn trải giường vốn trơn nhẵn giờ lại bị túm đến nhăn núm, lung tung rối loạn. Bầu không khí ái muội càng ngày càng dày đặc, quần áo cũng từng cái rơi xuống trên sàn nhà.

Hứa Thừa Yến thở hổn hển nhìn chằm chằm nam nhân trên người mình, thừa dịp một tia lý trí cuối cùng lên tiếng nhắc nhở: "Tắt đèn..."

Hạ Dương tắt đèn, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một tia ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ. Trong bóng đêm, tiếng hít thở tràn đầy ái muội hòa quyện vào nhau.

Hai tay Hứa Thừa Yến ôm chặt lấy bả vai nam nhân, theo động tác của Hạ Dương mà nhất thời có chút mất khống chế, đầu ngón tay để lại vài vết cào trên lưng hắn. Nhưng ngay cả như vậy, Hứa Thừa Yến cũng vẫn luôn ẩn nhẫn không lên tiếng bảo Hạ Dương dừng lại. Chỉ thu mình trong lòng ngực Hạ Dương phát ra vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, yên lặng chịu đựng.
Hạ Dương cũng cảm nhận được chuyển động phía sau lưng, cúi đầu chôn vào cần cổ thiếu niên bật cười nhẹ một tiếng. Yến Yến của hắn vẫn như trước. Có đôi khi hắn không cẩn thận khi dễ người ta tàn nhẫn, Yến Yến cũng chưa bao giờ mở miệng ngăn lại. Chỉ ủy khuất chôn vào lồng ngực hắn, lúc nào thật sự không chịu được nữa thì sẽ thường thường cào hắn một chút, giống như một chú mèo con vậy, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Nhưng cố tình càng như vậy, hắn lại càng muốn khi dễ cậu hơn nữa, hận không thể bắt nạt người ta đến khóc luôn. Có lẽ là do tác dụng của cồn, Hạ Dương nhất thời trở nên ác liệt, động tác cũng không còn ôn nhu như trước mà hơi hướng làm càn hơn một chút. Hạ Dương thay đổi tư thế chậm rãi đè xuống, ép hai chân của thiếu niên gần như áp sát vào ngực mình. 
"Hạ Dương..." Hứa Thừa Yến không chịu được nữa, thanh âm cũng khẽ run rẩy, dáng vẻ đáng thương ủy khuất.

Có điều Hạ Dương vẫn không hề nhân nhượng mà động tác cũng càng ngày càng không kiêng nể gì. Âm thanh rung chuyển của chiếc giường giằng co mãi đến hơn nửa đêm mới dần dần dịu xuống. Khăn trải giường đã bị lăn lộn đến nhăn nhúm, bốn phía nơi nơi đều là mùi vị của tình yêu.

Hứa Thừa Yến vốn đã mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi, nằm co ro trong vòng tay Hạ Dương không chút nhúc nhích. Hạ Dương cẩn thận ôm người vào trong ngực, cúi đầu chậm rãi hôn hôn môi, tận hưởng cảm giác thân mật sau cuộc ân ái. Chỉ là Hứa Thừa Yến vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng Hạ Dương lại cứ hôn lên mặt cậu làm cậu không thể ngủ được.

"Đừng hôn..." Hứa Thừa Yến di chuyển thân thể cúi đầu tránh đi, mơ mơ màng màng nói: "Còn hôn nữa sẽ trừ điểm đấy..."
"Vậy thì ứng trước." Hạ Dương đã không còn sợ bị trừ điểm nữa.

Xem ra là vì bị trừ điểm quá nhiều rồi nên hắn cũng không còn lo ngại gì. Hạ Dương tiếp tục hôn môi, mãi cho đến khi hôn đủ rồi mới buông ra.

Ngày hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh dậy đã là giữa trưa. Hứa Thừa Yến mở mắt ra, cảm nhận được xúc cảm đụng chạm da thịt liền quay sang bên cạnh thì thấy Hạ Dương vẫn còn ở bên cạnh mình. Hạ Dương đang dựa nửa người vào đầu giường, cầm điện thoại có vẻ như đang xử lý công việc. 

Hứa Thừa Yến nhìn nhìn Hạ Dương, liếc mắt một cái liền thấy được mấy dấu vết trên người hắn... Trên vai Hạ Dương có vài dấu răng, trước ngực cũng có không ít vết cào, đều là dấu vết do cậu để lại sau cuộc ân ái tối hôm qua. Hứa Thừa Yến nhìn một lúc liền nhịn không được vươn tay ra, lòng bàn tay chạm vào vết cào trước ngực Hạ Dương rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Hạ Dương cũng chú ý tới động tác nhỏ của cậu bèn để điện thoại sang một bên, sau đó cúi người xuống hôn hôn lên trán cậu hỏi: "Em muốn ăn chút gì đó không?"

Hứa Thừa Yến còn chưa tỉnh táo lắm bèn lắc lắc đầu. Hứa Thừa Yến sờ lên vết cào trên ngực Hạ Dương, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

"Không đau." Hạ Dương bắt lấy cổ tay thiếu niên, tiếp tục nói: "Cái này có phải được tính là tai nạn lao động không?"

"Tai nạn lao động thì làm sao?" Hứa Thừa Yến nhất thời không hiểu.

Hạ Dương: "Cộng điểm để bù lại cho anh."

Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười: "Cộng điểm hay trừ điểm có tác dụng gì với anh à?"

Cuốn sổ nhật ký kia giống như một món đồ trang trí vậy, ngoại trừ lúc đầu còn có chút tác dụng thì về sau Hạ Dương liền bắt đầu áp dụng các loại "ứng trước" nên cuốn sổ nhật ký này có tồn tại hay không cũng như vậy, tựa như một vật trang trí cho có hình thức thôi.
"Hữu dụng." Hạ Dương cúi người, đôi môi áp vào môi thiếu niên.

Hai người trao đổi một nụ hôn sâu. Thời điểm tách ra, đuôi mắt Hứa Thừa Yến phiếm hồng, môi cũng bị hôn đến sưng lên. Hạ Dương nhìn đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, nhịn không được vươn tay ra vuốt ve nó... Còn muốn tiếp tục khi dễ nữa.

Hạ Dương cúi đầu vùi vào cổ thiếu niên, tiếp tục hôn lên đó. Lúc này cả hai người đều chưa mặc quần áo, lại thân mật tiếp xúc tứ chi rất dễ nổi lên phản ứng. Hô hấp Hạ Dương càng ngày càng thô trầm, nhịn không được sờ soạng dưới thân thiếu niên thì phát hiện cậu cũng có phản ứng.

Thế nhưng nghĩ lại tối hôm qua hắn đã khi dễ người ta rất lâu rồi cho nên Hạ Dương cũng không đành lòng tiếp tục khi dễ nữa, mà chỉ dùng tay làm cho nhau. Sau khi kết thúc, Hạ Dương đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, Hứa Thừa Yến thì lười biếng dựa ngồi ở mép giường.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Hứa Thừa Yến quay qua thì thấy là điện thoại của mình, người gọi tới là người đại diện.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, người đại diện liền trực tiếp hỏi: "Ngày hôm qua cậu và Hạ tổng ra ngoài chơi đúng không?"

"Đúng vậy." Hứa Thừa Yến vô thức đáp lại, lại cảm thấy ngữ khí người đại diện có vẻ không tốt lắm bèn thăm dò: "Phàm ca, có chuyện gì vậy ạ?"

"Hôm qua hai người lại bị chụp ảnh rồi!" Giọng điệu người đại diện có chút sốt ruột: "Nếu muốn hẹn hò thì cũng phải để ý paparazzi một chút chứ!"

Hứa Thừa Yến nhớ lại chuyện hôm qua liền hỏi: "Bọn họ chụp được gì vậy anh?"

"Đều chụp hết rồi! Hai người ở bên ngoài lại còn hôn nhau nữa!" Người đại diện đau đầu gãi gãi tóc, nói: "Hai người muốn hôn thì không thể tìm một nơi nào đó hẻo lánh sao?!"
Hứa Thừa Yến trả lời: "Là một chỗ hẻo lánh mà, chung quanh đều không có ai cả."

Hứa Thừa Yến vẫn còn nhớ rõ nụ hôn ngày hôm qua là ở trong một con hẻm nhỏ, chung quanh đều không có ai qua lại.

"Có paparazzi a!" Người đại diện nhất thời có chút mệt mỏi: "Paparazzi tới tìm tôi, hiện tại còn đang thương lượng giá cả đây."

Hứa Thừa Yến bèn hỏi: "Có đắt không ạ?"

"Đắt." Người đại diện không chút cảm súc nói tiếp: "Nhiệt độ của cậu bây giờ đã cao, lại còn liên quan đến Hạ tổng nữa, nếu tin tức này mà được tung ra khẳng định sẽ lập tức lên đầu đề hot search."

"Vậy anh định mua lại ảnh à?"

"Đắt quá, không đáng." Người đại diện thở dài một tiếng, lại hỏi: "Cho nên tôi mới gọi hỏi cậu, bên cậu và Hạ tổng định làm như thế nào?"

Hứa Thừa Yến nhìn về phía phòng tắm, nghe tiếng nước trong phòng bên đó nhất thời không nói gì.
Người đại diện tiếp tục nói: "Tôi kiến nghị là không mua ảnh chụp, trực tiếp công khai quan hệ luôn sẽ tốt hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play