“Tiểu Sư phụ chính là đến từ Lạn Đà Tự?” Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "

Nữ tử mặc hoàng kim nhuyễn giáp, tuy mở miệng hỏi nhạt một câu nhưng lộ ra vẻ uy nghiêm oai phong vô cùng. Nhìn qua đúng là kẻ quyền cao quen ra lệnh.

Vương Phật Nhi hai tay hợp thành chữ thập, cúi người hành lễ, cười hì hì nói: “ Tiểu tăng đúng là tu hành tại Lạn Đà Tự. Hai vị thả kỵ thú, bị thương người dân trong thành thật là không đẹp. Sau này cũng nên cẩn thận hơn.

Hắn đưa mình lên giường êm đệm ấm, cũng không đợi đối phương trả lời, tiêu sái bước đi. Nhưng thật ra để lại trong lòng hai vị nữ tử ấn tượng cực kì sâu sắc. Các nàng chưa bao giờ gặp qua một tiểu hài tử thông minh như thế.

Bạch Y nữ tử khanh khách cười duyên, tiếng giòn tan nói:” Vừa đúng lúc chúng ta cũng muốn đi Lạn Đà Tự. Tiểu sư phụ cầm nhiều đồ như vậy, có lẽ không đủ phương tiện. Không bằng ta đến hỗ trợ tiễn ngươi một đoạn đường.

Nàng thúc vào hông Linh Ngao phóng như gió đuổi tới phía sau Vương Phật Nhi, một tay nhấc hắn lên. Vương Phật Nhi trong tay có đủ thứ, nàng cũng tiện tay ném hết lên, tự có thủ hạ giúp nhận lấy.

Vương Phật Nhi không phải không có sức phản kháng, nhưng hương diễm thoảng qua, hắn có thể chống cự sao? Hắn nhớ lại cảnh ở tương lai, nhích lại gần thử cọ vào hai ngọn đồi mềm mại, trong lòng thầm khen: “Lúc trước ta mất khá nhiều tiền chơi gái ở nhà nghỉ. Bộ ngực dùng silicon, đã nghĩ là cực độ hưởng thụ. Hôm nay đúng hàng thật giá thật đang áp sau gáy, so với gái ở nhà nghỉ thoải mái gấp trăm lần.” Truyện "Đại Viên Vương "

Bạch y nữ tử đối với hành động mờ ám của Vương Phật Nhi, có chút lơ đãng. Nàng không ngờ tới tên tiểu hài tử sáu tuổi này đây, suy nghĩ phức tạp như người trưởng thành.

“Này vị tỷ tỷ, ngươi là ai a? Vì sao sau lưng lại có một đôi cánh? Cũng là người của Vũ Tộc Nhân Yêu sao? Đến Lạn Đà Tự có chuyện gì?

Bạch y nữ tử, tiếng như chuông bạc khẽ cười, vui vẻ đáp: “Tỷ tỷ là Vũ tộc của Vân Dực tộc. Trong Thất đại vũ tộc chỉ có Vân Dực tộc của tỷ mới là trời sinh có cánh! Ta tới Lạn Đà Tự để hỏi thăm sức khỏe em trai ta. Hắn so với ngươi lớn hơn một chút. Đúng lúc Phật Đà Đại Sư đóng cửa không cho thăm đệ tử.

“Hừ! Vân Dực tộc tuy rằng trời sinh có cánh, nhưng mười chi tộc thì tám chín chi không bay được.”

Nữ tử mặc Hoàng kim nhuyễn giáp kia, nhạt giọng nói, cũng không thèm để ý đến tâm trạng của đối phương. Hai đôi mắt phong tình giữa khoảng không lập tức nhìn nhau tóe lửa.

Trung Thổ Thần Châu võ học uyên thâm, người tu hành thành công thường vận hành chân khí đúng thời điểm, hai mắt có khả năng tỏa ra đủ các loại dị trạng. Vương Phật Nhi ngồi trong lòng Bạch y nữ tử, chứng kiến đôi mắt mỹ nhân này tỏa ra màn sương trắng nhè nhẹ, biến thành hình dáng như đám mây. Trong lòng thầm nghĩ:”Nếu có thể tu luyện các kỳ môn công phu, mắt có khả năng phóng hoa đào, mới phù hợp với mình.”

Vì sợ bị nữ võ tướng thân mặc Hoàng Kim nhuyễn giáp lỡ tay ngộ thương. Vương Phật Nhi không dám chậm trễ, vội vàng vận dụng Thái Tuyền Thương mới học trong Ngũ Đế Long Quyền. Trên thân thể xuất hiện một ngọn thiết tháp màu đen.

Song phương sử dụng ánh mắt giao kích, phát ra thanh âm pi pi ba ba làm không gian bị chấn động giữ dội. Vương Phật Nhi có kình khí hắc thiết tháp hộ thân cũng khẽ bị rung động. Hắn thầm kêu một tiếng:” Đúng là hai nữ nhân hung hãn.”

Vừa rồi, Vương Phật Nhi cùng được chứng kiến hai nữ tử tu vi ngũ phẩm giao chiến. Nếu như không được tận mắt chứng kiến hai nàng biểu diễn võ công, để lộ thực lực. Vương Phật Nhi tự nghĩ cũng có lòng tin lần lượt hạ gục từng người.

“Vân Yên Nhi, ta nói Vân Dực Tộc các ngươi, mười chi thì tám chín chi không biết bay, thật sự không đúng sao? Không phục thì ngươi bay cho ta xem a!”

Bị nữ võ tướng kia khích bác. Bạch y nữ tử chân mày khẽ nhíu lại. Đôi cánh sau lưng vẫy vẫy một chút, trải rộng ra.

“Cung Nhược Yên, ngươi cho rằng đôi cánh này của ta thật sự chỉ để trang trí sao. Ngươi đã muốn xem, ta sẽ đi trước đến Lạn Đà Tự chờ ngươi. Ngươi dắt Linh Ngao lên cho ta!”

Vân Yên Nhi một tay cắp vào đai lưng Vương Phật Nhi, hai cánh sau lưng bắt đầu vỗ mạnh, khiến mặt đất nổi lên một trận cuồng phong. Chậm rãi bay lên khỏi mặt đất.

Cung Nhược Yên trong lòng cực kì sửng sốt:”Vân Dực Tộc trời sinh có cánh. Nhưng nếu không tập luyện một cách gian nan khổ cực thì không thể nào bay khỏi mặt đất. Vân Yên Nhi sống trong nhung lụa, sao lại có thể chịu được nỗi khổ cực này. Ta không thể thua nàng.”

“A Liệu, bay đuổi theo!”

Cung Nhược Yên là người của Ngột Tư Tộc. Có sở trường đặc biệt là khống chế điều khiển linh thú. Nàng ra lệnh cho Xích Diễm Long thú. Con Linh thú rít lên một tiếng dài, bốn chân đạp đất, lập tức điên cuồng lao theo.”

Con Linh Ngao thấy chủ nhân cùng đối thủ đang lao đi, cũng không cam chịu cảnh cô đơn, điên cuồng đuổi theo. Chỉ khổ cho mấy tên thuộc hạ dưới tay hai kiều nữ này. Hơn mười tên kiện phó tuy rằng hùng hục đuổi theo sau. Nhưng ba mục tiêu trước mặt vẫn y nguyên, càng ngày càng xa.

Vân Yên Nhi sau khi bay được vài dặm, trán đã rịn chút mồ hôi. Vương Phật Nhi bị mồ hôi nhỏ ướt người, mùi thơm ngào ngạt ngược lại cũng có chút hưởng thụ. Chỉ có điều, hắn nghĩ đi nghĩ lại:”Vị tiểu thư này nếu như không còn thể lực để bay tiếp, rơi xuống là đi hai mạng. Vì lo nghĩ cho an toàn, ta phải giúp nàng một tay.”

Vương Phật Nhi trở tay, cầm bàn tay nhỏ bé của Vân Yên Nhi, truyền qua một luồng chân khí.

Đúng lúc đang cảm thấy không còn sức để bay tiếp, bỗng nhận được một luồng chân khí mạnh mẽ. Vân Yên Nhi hai cánh dang rộng, lượn lên một cách vững vàng. Cúi đầu nhìn Vương Phật Nhi nở nụ cười xinh đẹp, thật dịu dàng.

Vân Yên Nhi thuộc dòng dõi quý tộc của Vân Dực tộc. Lần này đến Lạn Đà Tự thăm lại đứa em trai đang học tại đây. Không ngờ trên đường đi lại gặp nữ võ tướng Cung Nhược Yên của Ngột Tư Tộc, kẻ thù truyền kiếp của Vân Dực Tộc. Ngột Tư Tộc là một trong năm đại yêu tộc. Thực lực hùng hậu hơn so với Vân Dực Tộc.

Chỉ vì Vân Dực Tộc qua nhiều thế hệ sinh sống trên Không Kiếm Phong cao chót vót. Hơn nữa Vân Dực Tộc luôn luôn dựa vào A Hạp La Vũ Tộc, cũng là một trong năm đại yêu tộc thuộc dòng họ Vũ Tộc làm chỗ dựa. Ngột Tư Tộc cũng không thể nào làm gì được bọn họ.

Cung Nhược Yên từ xưa đến nay tính nóng như lửa. Gặp Vân Yên Nhi liền lập tức xuất thủ giao đấu. Hai người dọc đường đi cũng không biết đã đấu bao nhiêu lần, cũng không phân được thắng bại.

Vương Phật Nhi từ giữa không trung nhìn xuống, cảnh vật dưới đất nhìn bé như hạt đậu. Nhớ tới lần trước nhìn thấy sư phụ cùng Nho môn đại tông sự luận võ, hai bên đều bay trên không. Trong lòng đột nhiên có phần thèm muốn.

“Ta không có cách nào có được một đôi cánh. Xem tu vi nếu như có thể tinh tiến đến cảnh giới của bọn họ, nói không chừng cũng có thể nếm mùi vị tuyệt vời của Ngự khí lăng tiêu.

Cưu Ma La tu vi uyên thâm. Vương Phật Nhi lo nghĩ, cũng không biết bản thân mình ngày nào mới đạt đến trình độ này. Nhuệ khí lại nhụt xuống. Mắt đã thấy Lạn Đà Tự phía trước. Vân Yên Nhi thu lại hai cánh, từ từ hạ xuống.

Nhìn thấy Vương Phật Nhi, vẻ mặt đăm chiêu, cười nói:”Ngươi không phải cũng muốn có thực lực bay lượn trên bầu trời đấy chứ? Đại Lạn Đà Tự có một môn công phu tên là Thừa Long niệm pháp. Tuy không thể bay lượn nhẹ nhàng như ta, nhưng cũng có thể bay lượn cách mặt đất. Phật Đà Thập Đại Sư, sư phụ của em trai ta đã luyện thành môn công phu này. Không bằng ta nói em trai ta dạy ngươi.”

Vương Phật Nhi đang muốn lớn tiếng tán thưởng, đột nhiên nhớ tới việc học của mình, nếu tinh lực bị pha trộn hỗn tạp, đối với tu vi võ học sẽ bị cản trở, nên vội vã từ chối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play