"Lí Dược Sư có được tính vào số tân thất đại thần tướng cái gì đó hay không?"

Ở giữa sân, Trương Quy Niên đang cùng Lệ Hưu Ngôn vận khí đánh nhau, Vương Phật Nhi không nhìn được những ảo diệu trong đó nên cảm thấy nhàm chán, quay sang hỏi Đà Đa Già những vấn đề bản thân hắn thấy hứng thú.

"Hắn là người đứng đầu tân thất đại thần tướng. Khi Linh Mẫn đế đăng cơ, thất đại thần tướng vì chúc mừng tân hoàng kế vị đã hạ lệnh cho tất cả học trò trong các văn trường, đệ tử của các võ quán, thiếu niên hiệp khách, con em các gia đình dòng dõi võ tướng trong khắp thiên hạ tập trung về đế đô, bất kể có hay không có chức vị, xuất thân như thế nào, đều phải tham gia một trận đại tỉ võ. Cuối cùng chọn ra được mười người ưu tú để sắc phong danh hiệu đối lập với Tây Địch thập đại yêu của chúng ta." Truyện "Đại Viên Vương "

" Mười người?"

"Không sai, trận đại tỉ võ đó vô cùng thê thảm, có ba người mặc dù đạt được thành tích xuất sắc, nhưng mấy năm sau thì do thương thế phát tác không chữa trị được mà chết, bởi vậy cũng chỉ còn lại bảy người."

"Được cũng như không? Tỷ đấu mà cũng có thể gây chết người? Bọn họ không biết nhận thua hay sao?"

Đà Đa Già thở dài một tiếng, truyền âm nói: "Trận đại tỉ võ đó có giải thưởng ban tặng làm cho mọi người đều động tâm, cho dù là tiểu tướng cũng thà chết chứ không chịu nhận thua."

Ngay khi Vương Phật Nhi đang muốn hỏi thêm thì Lệ Hưu Ngôn đã rút song đao ra khỏi vỏ mở màn một trận quyết đấu. Tâm trí hoàn toàn bị hấp dẫn, Vương Phật Nhi cũng đành bỏ qua không tiếp tục hỏi nữa.

"Lần trước Lệ huynh chỉ có một thanh bảo đao, sao lần này lại có thêm một thanh?"

Trương Quy Niên buông hai tay xuống, đứng một cách tùy tiện chẳng ra hình chữ đinh (丁) cũng chẳng ra hình chữ bát (八), có vẻ không hề đề phòng một chút nào đối với song đao của Lệ Hưu Ngôn.

Lệ Hưu Ngôn cười đáp: "Vào khoảng trăm ngày trước khi ta đang khổ tu ở trên núi thì đột nhiên trời sinh ra dị tượng, một đạo lưu hỏa giáng xuống đỉnh một ngọn núi ở cách đó không xa. Ta nhất thời tò mò tìm đến đỉnh ngọn núi đó thì chỉ thấy một cái hố sâu hoắm, trong hố có thanh đao này. Chẳng biết Quy Niên huynh có biết lai lịch của thanh đao này không?" Truyện "Đại Viên Vương "

" Ồ!" Đà Đa Già thốt lên tiếng kêu nho nhỏ

Vương Phật Nhi quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Vị hộ pháp thần tướng này lúc nào cũng lạnh như băng mà tại sao lại bị mấy lời bịa đặt vụng về như vậy dối gạt đến thế. Cái gì là thần binh lợi khí từ trên trời giáng xuống? Hắn cho rằng mình là một vị tiên sinh kể truyện chắc? Phét lác một tấc đến trời."

Đà Đa Già tự biết rằng tiềng “ồ” vừa rồi mặc dù âm thanh không lớn nhưng nhất định đã làm bại lộ thân phận nên vội vàng kéo Vương Phật Nhi bỏ đi. Không được xem hai vị cao thủ so chiêu, Vương Phật Nhi trong lòng cực kỳ nuối tiếc nhưng cũng không dám nán lại thêm.

"Nơi này khắp nơi đều kỳ quái, nếu thực sự bị giữ lại làm một thằng con rể cái gì gì đó thì chỉ sợ sẽ tan nát một đời trai mất."

Hai người rời khỏi quảng trường, di chuyển đến một chỗ khuất ở rìa sân, đang định vượt qua bờ tường tìm kiếm đường ra thì bỗng có hai bóng người to cao từ phía sau đuổi tới.

"Không xong! Là tiểu tướng không tốt, vừa rồi kinh ngạc quá đáng nên để lộ chân tướng!"

"Nhưng Lệ Hưu Ngôn đã thu được tinh tú thần binh nên sợ rằng Trương Quy Niên chắc sẽ thua mất."

"Ngươi có tin vào cái đạo lưu hỏa từ trên trời rơi xuống kia không? Chuyện vị thiếu hiệp lấy được thần binh là thật chứ?"

"Việc này đương nhiên không giả."

Vương Phật Nhi thầm nghĩ:" Con bà nó, lần sau nhất định phải phổ biến cho bọn người kia một ít khoa học thường thức."

Đà Đa Già khinh công rất cao, nhưng có thêm Vương Phật Nhi làm cho vướng víu chân tay nên chưa kịp nhảy ra khỏi Trương phủ đã bị hai người trong số tám gã gia tướng đuổi kịp.

"Thì ra là cô gia, chẳng lẻ ngài cùng quý thuộc hạ bất mãn về sự tiếp đãi của Trương phủ chúng ta hay sao mà lại định bỏ chạy đi như thế này?" Truyện "Đại Viên Vương "

Hai người tả hữu hai bên vây đánh, dù miệng nói rất nhã nhặn nhưng xem cách thức hai người bọn họ xuất thủ thì hiển nhiên là đã có chủ định sẵn là bất kể sống hay chết cũng không thể để cho người chạy thoát.

Đà Đa Già thầm thở dài, đang muốn giúp Vương Phật Nhi chạy trước thì đột nhiên một ngọn trường tác (roi dài) không một tiếng động đã đánh đến sau lưng hắn. Dù còn cách hơn ba thước nhưng kình khí của ngọn trường đã ép cho hắn không thở nổi, thì ra không phải hai mà là ba người trong số tám gã gia tướng xông đến.

Đà Đa Già vung tay chém ngược lại một chiêu chính tông của Đại Lạn Đà tự, mười ngón tay chụm lại thành Tồi phục chư ma ấn đánh thẳng vào ngọn trưởng tác này. Trong lòng hiểu rằng Vương Phật Nhi đã không còn cơ hội chạy thoát nên hắn lại tĩnh tâm trở lại.

Lặng lẽ đem Thủy Hỏa Linh Lung Tháp và Đống ma phù nhét vào trong cơ thể, Vương Phật Nhi xác định phải tự lực cánh sinh.

Cơ quan pháp bảo có công dụng đặc biệt. Thủy Hỏa Linh Lung Tháp có thể làm cho chân khí tăng mạnh nhưng hiệu quả cũng có những mức độ giới hạn. Nếu tu vi dưới ngũ phẩm mà sử dụng thứ trân bảo này thì chân khí có thể tăng lên gấp mười lần, uy lực phát ra so với tu vi của bản thân phải cao thêm đến hai phẩm nhưng một khi đã vượt qua ngũ phẩm thì hiệu quả sẽ giảm đi một nửa, còn nếu tu vi cao hơn tam phẩm thì chỉ làm gia tăng hiệu quả chân khí lên thêm ba phần, tuy nhiên lại không có cách nào làm tăng phẩm bậc võ công lên được.

Đống ma phù có công hiệu khác hẳn Thủy Hỏa Linh Lung Tháp, Cưu Ma La Cấp Đa không đưa cho Vương Phật Nhi chính vì muốn chờ tu vi của hắn đạt tới đệ thất phẩm mới để cho hắn sử dụng.

"Có hai kiện pháp bảo này, ta chống lại cao thủ đệ ngũ phẩm cũng có sức liều mạng, chỉ mong đừng bị xui xẻo gặp phải người có bảo bối mạnh hơn so với ta, nếu vậy thì quá đen đủi."

Gã gia tướng sử dụng trường tiên xuất thủ cản trở làm cho Đà Đa Già không thể thoát thân còn hai gã gia tướng khác một trước một sau ngăn chặn Vương Phật Nhi. Đối mặt cường địch, Vương Phật Nhi vận công phu Thập Phương Đống Ma đạo, mỗi tay cùng vung múa một cây băng tuyết trường tiên trong suốt lóng lánh gồm các khúc khá dài, xuất thủ phản công quét ngang thân hai kẻ địch.

"Ít tuổi như vậy mà đã có công phu côn pháp như thế này thì nói không chừng chỉ vài năm nữa thật sự có thể làm cô gia của Trương Phủ Anh muội muội rồi."

Một gã gia tướng cười đùa với đồng bọn một chút, tư thế tiêu sái đích vỗ ra một chưởng làm cho băng tuyết trường tiên của Vương Phật Nhi tức đứt thành từng khúc. Một gã gia tướng khác cười một tràng dài, chờ khi băng tuyết trường tiên của Vương Phật Nhi đến sát người rồi mới thi triển thân pháp, như quỷ mị biến đi đâu mất, đến khi Vương Phật Nhi phát hiện ra thì trên đầu đã bị kình phong đè ép.

"Các ngươi nên cử hai người đến đánh Đà Đa Già, một người đối phó ta chứ phân phối binh lực như thế này thì rất rõ ràng là không phù hợp chiến lược."

Vương Phật Nhi chửi rủa oang oang nhưng trong lòng lại trở nên vô cùng bình thản, linh giác không ngừng khuếch trương, mọi ngọn cỏ gốc cây ở trong vòng mấy trượng chung quanh ghi khắc vào đáy lòng. Gã gia tướng ở phía trên đầu kia mặc dù ỷ vào thân pháp kỳ diệu xuất thủ tấn công mãnh liệt nhưng lại không hề có một chút sát khí nào, hiển nhiên là có chủ ý bắt người là chính, hạ thủ cũng lưu lại vài phần tình cảm và thể diện.

Chân khí từ lòng bàn tay đối phương tạo thành sức ép khiến cho Vương Phật Nhi suy đoán được rõ ràng nên trong lòng hắn lập tức liền xuất hiện đến vài loại phương pháp có thể ứng phó được chiêu này.

"Chỉ cần xông ra khỏi Trương phủ tới đường cái bên ngoài, ta thả ra tê phong lôi thú thì cơ hội chạy thoát chắc sẽ được đến tám thành."

Vương Phật Nhi trong lòng lập ra kế hoạch như vậy nhưng động tác lại cố ý chậm trễ một khắc, vận khí quát to một tiếng:" Thập Phương Đống Ma đạo tự bạo đại pháp, chúng ta đồng quy vu tận đi."

Tên gia tướng kia thấy toàn thân Vương Phật Nhi phát ra băng vụ dày đặc kỳ lạ đến kinh người, còn nghe hắn nói thật sự muốn đổi mạng nên vội vàng xoay người bay vụt ra xa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play