“Sư phụ a , nguyện phật tổ phù hộ người, đồ nhi sợ là bất lực rồi.” Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi mặc dù rất muốn tỏ lòng hiếu tâm tới mật báo cho Cưu Ma La, nhưng bốn năm bàn tay trên thân thể đã đem toàn bộ huyệt đạo của hắn phong bế lại, muốn nhúc nhích một đầu ngón tay cũng phải hỏi qua người bên ngoài xem có đồng ý không. Có nói cái gì cũng đều hữu tâm vô lực rồi .
“Được rồi, Được rồi, đã thành hôn xong rồi, ông để ta đưa nữ nhi trở về đi, đừng trói nó ở đây nữa.”
Trung niên mỹ phụ kia khoé mắt đẫm lệ, nàng kiềm chế không được liền cầu khẩn Trương tướng quân. Vị đại tướng quân này trầm ngâm một lúc, gật đầu đáp ứng, trung niên mỹ phụ kia liền ôm lấy tân nương đi vào hậu điện.
Vương Phật Nhi mặc dù không hy vọng vào việc đêm nay mình có thể vào động phòng, hắn cũng không có bản lĩnh để hành động được như người lớn. Nhưng đã bái thiên địa, không mất gì tự nhiên có được tân nương, quả thật có chút mới mẻ.
“Xin hỏi Trương đại tướng quân, chẳng biết đêm nay tiểu tế ta có thể trở về chăng ?”
“Trở về? Tuyệt đối không thành vấn đề, đêm nay ngươi ngủ ở thư phòng đi, người trẻ tuổi đọc nhiều sách một chút rất có chỗ tốt.” Trương Phong Phủ thần thái mệt mỏi thuận miệng trả lời Vương Phật Nhi, mấy gia tướng lập tức rất thô lỗ đem hắn vào thư phòng ở phía sau.
Nhớ tới đêm nay còn chưa được ăn cơm, Vương Phật Nhi liền kêu to vài tiếng nhưng những người này cũng không thèm để ý đến hắn, sau khi khoá trái cửa liền lập tức rời đi.
“Hừ ! Chỉ là một cánh cửa gỗ, có thể ngăn được ta sao ?”
Kiên nhẫn đợi cho bên ngoài yên lặng, Vương Phật Nhi vận kình muốn phá đại môn thư phòng, nhưng lại phát hiện kinh mạch khí huyệt toàn thân đã bị người ta dùng trọng thủ phong bế, một chút chân khí cũng không sử dụng được .
“Khổ rồi! những người này làm việc như thế nào lại cẩn thận vậy a ?”
Đặt mông trên một cái ghế sang trọng trong thư phòng, Vương Phật Nhi nhàm chán ghé mắt nhìn lên án thư, lập tức đến mò mẫm sờ soạng lung tung một hồi, hắn cầm lên xem vài ngọn bút, cảm thấy tựa hồ mấy ngọn bút này thường xuyên được người ta sử dụng, ngòi bút đã bị mài mòn không ít.
Một điều khác biệt nhất, tại cuối án thư bên hướng đông có bày một ngọn bút màu sắc rực rỡ nhất, trên thân có khắc những hình khối vô cùng diễm lệ, thân bút tỏa ra một thứ ánh sáng thuần khiết, đúng là một cây bút cực kỳ trân quý. Vương Phật Nhi nhìn nhất thời trong lòng mừng rỡ. Thuận tay lấy ra một cuộn giấy vẽ trên án thư, tiện tay múa bút vẽ lên.
Mang một dáng vẻ như một đứa trẻ buồn chán, một tâm trạng hồ đồ vẽ bậy bạ một bức tranh mỹ nữ thời hiện đại. Vương Phật Nhi tiếp tục nghịch ngợm một trò chơi vẽ người mẫu ở kiếp trước còn đang dang dở, mới vẽ được phân nửa cũng chưa có cơ hội để tiếp tục. Hắn trong lòng suy tư nhớ lại một chút về người mẫu, từ phong thái đến thần sắc, từ dáng dấp đến y phục, ngòi bút khẽ lay động, một người mặc khôi giáp rực rỡ, lưng đeo trường kiếm hình thù kì lạ, tóc dài lất phất bay trong không trung, vẻ ngạo nghễ tại cô phong lần trước như một nữ võ thần sinh động hiện ra trên giấy.
Vẽ được khoảng hai ba giờ thì Vương Phật Nhi hết hứng, tiện tay ném ngọn bút xuống, tự ngắm nghía tác phẩm cũng cảm thấy rất hài lòng.
Trong bụng có tiếng sôi ùng ục lớn, Vương Phật Nhi cuối cùng cũng không đủ sức để cầm bức tranh thưởng thức thay cơm, nhìn xung quanh vài lần, hắn cả giận nói: “ Ta cũng không tin trong phòng không để một thứ gì đó ăn được. Nếu như ta không tìm ra, ta sẽ lấy hết toàn bộ đồ vật có giá trị.”
Trong thư phòng, đương nhiên là rất nhiều giá sách, sắp xếp đầy dẫy các loại thư tịch, dựa vào bên cạnh cửa sổ, có một chiếc giường trúc, một cái án thư chính là Vương Phật Nhi đang ngồi lên, và vài cái ghế tựa.
Vương Phật Nhi vất vả một phen mà không thu được gì, nỗ lực trước hơn chục giá sách đồ sộ, hắn chỉ ước mơ tìm ra một quyển thập dương thần công, cũng có thể tự an ủi tâm hồn trẻ thơ của mình. Đột nhiên một cơn gió lạnh lùa vào trong thư phòng, vô thanh vô tức xuất hiện ra một người.
Vương Phật Nhi trong lòng linh cảm thấy, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện một vị khách không mời mà đến, nhất thời mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, mắng thầm: “Tá Ma giết lừa cũng không nhanh đến như vậy chứ? Thương thay ta lần này chết lại thành một con quỷ đói, lần thứ hai này không biết sẽ phải vượt đến chỗ nào nữa đây?”
Dù sao thì chân khí trong cơ thể đã bị phong bế, cũng không thể phản kháng được, Vương Phật Nhi ngược lại không có vẻ gì hoảng hốt. Hắn nhìn kĩ lại nhân vật thần bí vừa đột nhiên xuất hiện, toàn thân vận hắc bào, ngay cả đầu cũng bịt kín, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lánh hữu thần, hàn quang bắn ra tứ phía, hắn đang nửa ngồi xổm trên mặt đất, không biết đây là chiêu mở đầu của thủ thuật ám sát gì.
“Này này! Ngươi để làm gì lâu như vậy cũng không chịu xuất thủ? Ta cũng không hề có bí mật gì để nói, lão tử chỉ có tấm thân thuần khiết, một nghèo hai rách này thôi.” (trên răng dưới cát tút)
Nghe được Vương Phật Nhi lên tiếng, nhân vật thần bí kia mới mở miệng chậm rãi nói:”Tại hạ là thủ tọa hộ pháp thần tướng Đà Đa Già theo lệnh của ngài Cưu Ma La, đặc biệt tới đây nghe theo tôn giả phân phó.”
“Cái gì? Ngươi là sư phụ ta sai đến? Tại sao ta chẳng bao giờ nhìn thấy ngươi?”
Đà Đa Già trầm giọng nói:”Đại Lạn Đà Tự ngũ đại thủ tọa, dưới trướng đều có mười hai hộ pháp thần tướng chuyên lo chạy việc. Lần này Cưu Ma La Cấp Đa thủ tọa Đông lai, chúng ta thân là hộ pháp thần tướng cũng theo bảo hộ, dọc đường thăm dò tin tức.”
“Thì ra là thế…. Trương lão đầu phái thuộc hạ của hắn là một gã võ tướng rất hung ác tàn nhẫn, dẫn theo năm trăm gia binh đi bắt sư phụ ta, ngươi có biết tin tức gì không?” Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Đà Đa Già hắng giọng nói:”Những kẻ đó không biết tự lượng sức mình, đương nhiên sẽ thê thảm mà về. Cưu Ma La Cấp Đa thủ tọa, đã sắp xếp ba vị hộ pháp thần tướng sử dụng Đề Xá Phật Di Lặc đánh trọng thương Trương Kỳ Liệt. Đám binh sĩ còn lại không chịu nổi một kích.”
Vương Phật Nhi lòng lo lắng cả buổi, hiện giờ biết được chân tướng sự việc với dự đoán của mình trái ngược nhau quá lớn, ho khan một tiếng, sờ sờ mũi nói: “Thật tốt! Ngươi trước tiên đem ta ra khỏi đây, đưa ta đến chỗ sư phụ.”
Đà Đa Già đúng là giống với ngoại hiệu của mình, không hề có chút phản ứng nào, vẫn kính cẩn như trước trả lời: “Cưu Ma La Cấp Đa thủ tọa, đã rời khỏi đạo quán kia rồi, trước khi đi ngài có phân phó, trước tiên để tôn giả an thân tại đây đã, ta sẽ theo bên người để bảo vệ ngài!”
“Cái gì? Còn muốn ta tiếp tục làm con rể hời nữa sao?.... Ngươi trước hết hãy giải khai phong bế công lực của ta đã!”
Vương Phật Nhi lúc này mới phát giác, những điều huyền bí như vậy không chỉ có trong tướng quân phủ mà ngay cả sư phụ của mình cũng có rất nhiều điểm kì dị, còn chưa khám phá hết. Đà Đa Già tuân lệnh một tiếng, bắt đầu đẩy vào người Vương Phật Nhi một luồng chân khí. Chờ hắn sau khi Thập Phương Đống Ma đạo được giải khai xong, Đà Đa Già đem dâng lên một bọc vải.
“Cưu Ma La Cấp Đa thủ tọa, sai ta đem mấy thứ này đưa cho tôn giả. Nhắn rằng, trong khoảng thời gian này, tôn giả hãy chịu khó tu hành, chờ ông ta triệu hồi.”
Còn chưa chờ Vương Phật Nhi kịp mở miệng, Đà Đa Già đã phóng người lên đoạn vách bằng giấy dầu, nói rằng: “Ở đây tiểu nhân còn một ít đồ ăn, thỉnh mời tôn giả mạn dùng.” Sau đó đột ngột phi thẳng lên, xuyên qua mái nhà, tiêu thất vô tung.
“ Thái độ phục vụ cũng cỡ năm sao a, nghĩ thật là chu đáo. Chờ sau này ta cũng muốn chuẩn bị một nhóm hộ pháp thần tướng, ai ăn hiếp ta, để cho bọn họ đánh, ta ăn hiếp ai, để cho bọn họ đánh, cái này trong truyền thuyết gọi là lấy đức thu phục người á!”