Sư phụ! Lão nhân gia sao lại đứng sau lưng ta như vậy chứ?"

Cưu Ma La cười to không trả lời, ném tới phía gã một món đồ, Vương Phật Nhi đón lấy mới thấy đây đúng là vật hắn mất đi Hoả Long liễn phong trấn.

" Sư phụ, hành vi này thật không đúng với là nhất lưu cao thủ như ngài. Mặt khác, ta vừa rồi suýt nữa bị kẻ ác giết chết, ngài như thế nào không ra tay cứu ta?"

Cưu Ma La ảm đạm cười:" Cây nhỏ cần đặt trong mưa to gió lớn mới mong phát triển mạnh mẽ, chim non cần bay qua núi cao sau này mới hùng mạnh vỗ cánh trên bầu trời. Ngươi nếu không trải qua sinh tử chi vong, làm sao lĩnh ngộ ý nghĩa chiến đấu sinh tử cam go! Bước qua bước này, ngươi sau này mới có tư cách làm đồ đệ ta, trở thành Vi Lạn Đà Tự đại truyền nhân đời kế tiếp."

" Làm hòa thượng? Điều này con phải cân nhắc lại đã."

Cưu Ma La hơi nhếch môi lộ ra ý cười:" Ngươi lần này tu hành đã thành chính quả, chúng ta có thể lên đường tiến đến Đế Đô Đại Kiền Vương triều rồi."

Sư phụ bày ra điệu bộ cao thâm khó lường này, Vương Phật Nhi cũng chẳng muốn tiếp tục truy vấn. Cái gì Vi Lạn Đà Tự truyền nhân, đối với hắn mà nói toàn bộ đều không có lực hấp dẫn. Đế Đô hành trình, đối với hắn mà nói cũng có sức hấp dẫn lớn. Hắn thầm nghĩ trong lòng:" Đi Đế Đô có thể thu thập chút kiến thức trợ giúp cho con đường mưu sinh sau này cũng không phải là lựa chọn tồi. Nhìn xem cao thủ quyết đấu nói không chừng cũng có nhiều ích lợi.”

Thầy trò hai người đều không mang đồ vật vướng víu, nhấc bước cũng dễ dàng. Vương Phật Nhi nhớ tới hai việc, kính cẩn hỏi sư phụ:" Sư phụ có từng nhìn thấy Tu La vương cùng chín tên Đông hải tướng phủ giao chiến, cuối cùng thế nào rồi? Hơn nữa, ngài không phải nói muốn ta đạt tu vi thất phẩm mới mang ta đi đến Đế Đô xem cuộc chiến sao?"

Cưu Ma La phất phất tay áo tung bay trong gió, đang ở phía trước dẫn đường, nghe vậy đáp:" Tu La vương võ công tinh xảo mạnh mẽ, chín tên Tương kỳ bài kia bị nàng giết chết mấy đứa, số còn lại đều bỏ chạy cả, chỉ có điều nàng cũng bị thương. Ta không có chú ý bọn họ đánh nhau, cũng không biết Tu La vương bây giờ đi nơi nào. Đối với tu vi của ngươi còn một khoảng cách mới có thể đột phá thất phẩm tu vi, chỉ có từng bước cố gắng nhẫn nại tu luyện mới có tiến triển, nhưng khả năng thành công cũng không lớn lắm. Trong khoảng thời gian này, ta cũng muốn xem ngươi có vận khí hay không để lĩnh ngộ thêm một tầng tâm pháp nữa."

Vương Phật Nhi cùng sư phụ vượt núi mà đi qua vài sơn đạo, hắn đột nhiên nhớ tới chính mình đã đoạt được Phong Trấn của Tương kỳ bài, hơn nữa Tu La vương tặng Hí Phong Lôi Thú, vừa lúc có được hai tọa kỵ, sao lại phải đi bộ cho mệt chứ?

Gã lập tức lớn tiếng nói:" Sư phụ! Chúng ta cứ đi như vậy, vừa mệt lại vừa không có hiệu suất, không bằng chúng ta cưỡi Phong Mã thú, có thể tiết kiệm ít thời gian."

Cưu Ma La vội lắc đầu nói:" Đã là người tập võ, cần giỏi về tự nhiên thiên địa tự thân vận động, dựa quá nhiều vào ngoại lực, đối với sự tiến bộ võ công sau này trở ngại thật lớn."

" Lại là mấy câu này, đúng là cố chấp quá đi!" Vương Phật Nhi trong lòng oán giận, cũng chỉ đành bước thật nhanh, đuổi kịp Cưu Ma La mà thôi.

Ra khỏi Bất Nguyên sơn mạch, thầy trò hai người đi về hướng đông. Trải qua không đầy một ngày đi qua mười tòa thành lớn rốt cục đã tới Đế Đô Đại Càn Vương triều. Cưu Ma La mang theo Vương Phật Nhi lặng yên tiến vào Đế Đô.

Đế Đô này vốn trước đây thuộc Phượng Hoàng vương triều, Đại Càn Vương triều sau khi lập quốc đổi thành An Nguyên. Nhưng là tại dân chúng quen miệng, vẫn gọi là Đế Đô, rất ít gọi tên chính thức hiện giờ là An Nguyên.

An Nguyên thành dài một trăm bốn mươi dặm, nam bắc rộng bảy mươi sáu dặm. Có hai mươi tám cửa thành, phân biệt trung thổ Thần Châu hai mươi tám vị hoàng đạo chủ tinh gọi là Đế Đô phương hướng, mỗi cửa có một thành nhỏ đều có những đạo binh mã bảo vệ. Trương quải Hoàng Thiên bảng xích tinh bàn nằm ở Đế Đô đông thủ phủ.

Vương Phật Nhi mới tới Đế Đô, ban đầu đoán chừng dân cư ở đây khoảng trăm vạn, sau đó gã quan sát kỹ thì thấy số dân hơn một ngàn vạn dân cư, đây đúng là đại đô thị, thành gã đang đứng tên là Chấn Nhiếp. Dọc đường hắn đi sâu vào đô thị thấy được Đế Đô còn lớn hơn nữa, càng đông, dân cư càng nhiều. Thầy trò bọn họ từ phía tây Trĩ hoàng môn tiến vào, đi qua cửa thành phát hiện một đường cái rất rộng. Trĩ hoàng môn nghe nói cực kỳ phồn hoa, chỉ có điều hướng tây là nơi hẻo lánh. Nhưng tên đường cũng có người dân đi lại, buôn bán nhộn nhịp.

" Nơi này đúng là tấc đất tấc vàng, ta nếu có thể mua căn phòng ở, thuê một số nhân công, sau này ngày đêm còn lo cái ăn cái mặc nữa!" Hắn tâm tư suy ngẫm, tính toán như thế nào kiếm ít đồ đáng giá bán đi rồi mua ít căn nhà, sau đó dần dần phát triển tài chính, lập nghiệp sinh tài. Cưu Ma La vẫn mang theo hắn cứ đi vòng vo một hồi, tới một ngỏ nhỏ vắng vẻ, bên trong có một đạo quán nhỏ.

Cưu Ma La không hề gõ cửa, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Vương Phật Nhi phiên thân nhảy vào.

" Sư phụ, nơi này là nhà của chúng ta sao? Địa điểm này quá hẻo lánh vắng vẻ!

Cưu Ma La mỉm cười, nói:" Ta chính là muốn tìm nơi hẻo lánh vắng vẻ, tránh người ta phát hiện ra bí mật của mình."

Trong lòng thầm than Lão hòa thượng này chẳng biết đầu tư gì cả, Vương Phật Nhi tả hữu trong thấy mặc dù đạo quán vắng vẻ nhưng diện tích khá lớn, chiếm đến mười mẫu. Trước sau bốn cánh cửa để vào sân, tả hữu còn có hai thiên điện.

Mặc dù không khí lạnh lẽo chắc đến mười năm không có ai ở, nhưng gian phòng cũng không cũ kỹ lắm, phòng ốc có rất ít tổn hại, cửa sổ vẫn còn chắc chắn.

" Năm đó chẳng biết nơi này tốn bao nhiêu để tiền mua, bây giờ không biết là lời, hay là lỗ. Nên đầu độc Lão hòa thượng, đoạt được sản nghiệp này, cho mướn cũng lợi lắm nha!"

Thầy trò người siêng năm quét sạch sân vườn, Vương Phật Nhi khó nhịn tịch mịch, vội nói với sư phụ:" Chúng ta thầy trò còn chưa ăn cơm chiều, không bằng để cho đồ đệ ta đi ra ngoài mua chút ít cơm ăn, dù sao con cũng thấy đối bụng."

Cưu Ma La liền vui vẻ đáp ứng, Vương Phật Nhi cầm túi tiền, chuồn thẳng ra cửa.

Hắn là kẻ có nhiều kinh nghiệm ăn uống, biết rõ khi đang đói bụng thì ăn thức ăn sẽ ngon hơn gấp bội. Chỉ cần kiếm một quán ăn sạch sẽ, đường hoàng là được. Đến khi ra đến đường cái gã mới phát hiện không nắm rõ được phong tục khẩu vị ở đây, tốt nhất kiếm lão bản có khuôn mặt sạch sẽ lịch sự hỏi mới có được xác suất ăn ngon.

Căn cứ nguyên tắc này, Vương Phật Nhi đi vòng qua mấy con phố, thầm nhủ tham quan hoc tập một phen, trong lòng đã có chủ ý liền kiếm một quán thức ăn nướng hỏi qua giá tiền thấy cũng chấp nhận được, bèn bỏ ra ít bạc mua thức ăn đang định mang đi. Đột nhiên nghe được mấy thực khách đang nghị luận điều gì đó.

" Chẳng biết hôm nay là ai không hay ho bị cái tên Phách Lôi Tử kia đánh chết...... Đúng là! Trương tướng quân lần này luận võ chiêu thân, cũng không biết đã tập họp được bao nhiểu hảo thiếu niên, nhưng lại tên hán tử xấu xí kia độc chiếm, cả nửa ngày chẳng ai đánh ngã được hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play