Vương Phật Nhi hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu ra. Mã gia huynh đệ cùng nói Hỏa Vân Nhi là pháp giả kiệt xuất nhất của Hy Hòa tộc, lại đi Ngũ Trang Quan học nghệ thì không cần hỏi cũng biết chắc rằng cô ta học bảy mươi hai môn chính tông pháp thuật Đạo gia.
Truyền thuyết kể rằng đại tông sư trước đây của Bạch Lộc Động cũng là phát triển thêm bảy mươi hai môn pháp thuật của Ngũ Trang Quan, nhờ đó mới sáng lập ra pháp quyết Tiên môn của Bạch Lộc Động, trong đó có tới mười môn sao chép lại trực tiếp từ bảy mươi hai môn pháp thuật của Ngũ Trang Quan.
Mặc dù tất cả mọi người ở Trung thổ Thần Châu đều nói bảy mươi hai môn pháp thuật Đạo gia chính tông của Ngũ Trang Quan nổi tiếng tương đương với một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự nhưng Vương Phật Nhi biết là niệm pháp của Đại Lạn Đà tự tuy tinh diệu nhưng cũng còn xa mới bằng pháp thuật của Ngũ Trang Quan. Nguyên nhân không ngoài việc Ngũ Trang Quan là đại phái ở Trung thổ Thần Châu có lịch sử hơn vạn năm, có rất nhiều cao nhân tu luyện pháp thuật tinh ảo và đã có tới bốn năm cao thủ chỉ dựa vào tu vi pháp thuật mà vượt qua thiên kiếp, so với Đại Lạn Đà tự còn khó tìm thấy ngay cả tu sĩ có niệm lực trên tam phẩm thì Đạo hơn kém không thể tính bằng dặm.
Hơn nữa trong cơ quan thuật rõ ràng cũng có vài môn do bảy mươi hai môn pháp thuật của Ngũ Trang Quan phát triển lên như Hồn Ấn thuật, Họa Thần kỹ là một trong những pháp thuật Đạo môn chính tông của Ngũ Trang Quan.
Có thể nói, Ngũ Trang Quan là đệ nhất đại phái của Đạo môn, về mặt nghiên cứu thuật pháp thì như là vua trong thiên hạ chẳng có môn phái nào sánh bằng.
Nghĩ đến đây, Vương Phật Nhi liên tục gật đầu:“Thì ra Hỏa soái tu hành bảy mươi hai môn pháp thuật của Ngũ Trang Quan, khó trách chân khí cô ấy thì yếu ớt nhưng khí thế lại cực kỳ kiên cường.”
Mã gia huynh đệ cùng cười váng lên vô cùng đắc ý.
Mã Băng Vân bảo Vương Phật Nhi:“Đừng coi thường Hỏa Vân Nhi của chúng ta võ công chưa đạt đến cửu phẩm, nhưng quả thật nàng là cao thủ pháp thuật thứ hai trong quân phản kháng Hy Hòa. Ngay cả Ngô Thế Đạo trong số Tây Kỳ quân Thập lục Vệ thủ hạ của Cơ Huyễn cũng từng thua thiệt dưới tay nàng.” Truyện "Đại Viên Vương "
Về tới trại Ngô Đồng, huynh đệ họ Mã mất cảnh giác đi nhiều, nói chuyện cũng ít gò bó hơn. Bốn người nói nói cười cười, khách và chủ hòa hợp. Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Vương Phật Nhi uống rượu. Uống mấy ngụm đầu thì hắn chỉ cảm thấy vị của rượu này cực thanh, ngòn ngọt êm êm cực kỳ dễ uống nhưng về sau thì cái cảm giác say say dần dần bốc lên tận đầu, tức thì thấy hơi nóng người.
Cũng không hiểu sao Vương Phật Nhi lại nhớ tới một khoảng thời gian mình còn sống trên trái đất, khi đó hắn vừa mới cưa được một nữ sinh khoa ngoại ngữ, lại cũng kiếm được chút tiền nên thường xuyên đến nửa đêm là dẫn cô bé kia lẻn đi ăn thịt nướng uống bia, sống rất là vui thú.
Thịt dê nướng chín đưa vào miệng mà không có muối, thiếu tương thì khó ăn vô cùng, so với thịt nướng hắn thường ăn thì mùi vị kém hơn rất nhiều. Vương Phật Nhi nhớ tới cha mẹ, bạn bè, những niềm vui lúc lên mạng chát chít, tán gái, chơi game thì đột nhiên muốn lớn tiếng khóc lên. Truyện "Đại Viên Vương "
Lệ Khuynh Thành chung quy vẫn rất tinh tế, thấy Vương Phật Nhi chím trong xúc cảm liền lặng lẽ đưa tay cho Vương Phật Nhi nắm. Hành động này làm cho hắn dần dần bình tâm trở lại, cất tiếng hát vang.
“Thái Cực sinh thiên địa,
Nhật Nguyệt tại hư không,
Hoa thơm rồi cũng hết,
Cỏ dại phủ đầy đồng.
Dẫn lính ba mươi vạn,
Hành quân vạn dặm đường,
Nhưng nhìn trăm họ chết,
Ai nhớ vợ thương con.
Rồng cuộn mặt trời đỏ,
Cưỡi rồng vượt mây xanh,
Ngũ âm thức huyễn ảo,
Ai xuống cõi U Minh.
Cây Côn Luân bất tử,
Ăn hoa ngọc trường sinh......”
Không chỉ huynh đệ họ Mã mà ngay cả Lệ Khuynh Thành cũng không biết hắn đang hát cái gì. Vương Phật Nhi dùng những bài thơ cổ vẫn thường ngâm nga, đảo lộn lung tung và trộn lẫn vào nhau rồi cứ thế gào toáng lên, về sau thì ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình hát cái gì nữa.
Mượn hơi rượu, Vương Phật Nhi tung người bay ra khỏi căn nhà gỗ, cất bước đạp trên hư không, từng bước đi là mỗi bước nở hoa sen. Hắn thò tay lấy thanh Kim Lân mộc cất trong tay áo, hóa thành cây đại bổng chín thước rồi múa may quay cuồng.
Mây trắng vốn đang bay phiêu lãng trên núi bị hắn vận kình làm chấn động tan thành những dải như bông. Trăng lúc này đã lên giữa trời. Vương Phật Nhi sau khi quay cuồng ca múa bỗng nhiên chỉ thẳng cây Kim Lân mộc hướng tới vầng Trăng. Một luồng ánh trăng mờ mờ màu trắng bạc bị niệm lực của hắn thu hút, tụ lại thành một đường thẳng tắp từ trên trời cao chiếu xuống.
Vương Phật Nhi dùng Kim Lân mộc nhẹ nhàng dẫn dắt, luồng ánh trăng này liền bám vào trên Kim Lân mộc. Bổng pháp thi triển ra, Kim Lân mộc phát ra một quầng sáng bạc tựa như trên trời xuất hiện thêm một vầng trăng sáng nữa.
Hắn cứ thế thể hiện bản lĩnh ở giữa không trung khiến cho chẳng mấy ai trong khắp cả trại Ngô Đồng là không trông thấy. Trong một gian nhà gỗ có một giọng con gái lạnh như băng nói vẻ oán hận:“Gã Vương Thập Phương thế mà cũng là cao thủ pháp thuật, làm như vậy là muốn ra oai phủ đầu với ta sao? Chỉ là Đại Bảo Luân Nguyệt Quang niệm pháp, ta còn chưa coi vào đâu!”
Một giọng con gái ôn nhu khuyên can:“Vân Nhi, tính tình của muội thật là ngang ngạnh. Đại Bảo Luân Nguyệt Quang niệm pháp này của Vương Thập Phương cũng thường thôi, nhưng Ngũ Liên niệm pháp của hắn đã đạt đến mức bước đi trên hư không, mà đó lại là một trong những niệm pháp khó tu luyện nhất của Đại Lạn Đà tự. Luận về thực lực thì chỉ sợ Vương Thập Phương thực sự cao hơn ngươi, thậm chí cũng có thể mạnh hơn cả ta nữa!”
“Hy Hoàng tỷ tỷ, tại sao tỷ lại nói như vậy? Tỷ đã tu luyện Hy Hoàng Bổ Thiên quyết đến viên mãn, cho dù trong quân Tây Kỳ cũng chỉ mỗi Cơ Huyễn và Cơ Lạc Hồng mới có thể có võ công cao hơn tỷ. Cứ cho là Vương Thập Phương lợi hại thì chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn hai người này?”
Hy Hoàng khẽ thở dài, nói:“Ta chỉ ngầm cảm thấy lần này sợ là sẽ có biến cố lớn sắp sửa phát sinh!”
Ánh trăng bị Vương Phật Nhi dẫn động càng ngày càng nhiều, chiếu sáng rực cả trại Ngô Đồng. Một căn nhà gỗ cũng bị ánh trăng rọi vào, liền thấy ngồi ngay ngắn đối diện với Hỏa Vân Nhi là một cô gái xinh đẹp, mặc áo hoa nhiều màu, thoáng trông thật kiêu ngạo giống như một con Phượng Hoàng vậy. Cho dù là bất cứ một người đàn ông nào, nếu nhìn thấy gương mặt của Hy Hoàng thì chỉ sợ đều hận không thể chết thay cho nàng.
Hy Hoàng mới nhìn thì tưởng là tuổi chưa quá mười bảy mười tám nhưng nhìn kỹ thì lại tạo ra cái cảm giác như ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, nếu không thì làm sao mà trưởng thành nẩy nở như thế này. Đến khi nhìn vài lần thì lại cảm thấy nàng trẻ vô cùng và cuối cùng thì không thể nào đoán được tuổi của nàng.
Hỏa Vân Nhi cũng là một cô gái xinh đẹp nhưng đứng bên Hy Hoàng thì lập tức thấy thua kém hơn.
Vương Phật Nhi khẽ hét một tiếng, tất cả ánh trăng trải qua thời gian bị chế luyện liền ngưng tụ thành những luồng sáng trắng tinh thuần rồi bị hắn hoa tay một cái thu toàn bộ vào trong Kim Lân mộc. Đại Bảo Luân Nguyệt Quang niệm pháp này không phải dùng để đối kháng trực tiếp mà là để phong ấn năng lượng của ánh trăng vào trong binh khí, vật phẩm tùy thân làm cho chúng có năng lực bài trừ tai hoạ.
Thân cây Kim Lân mộc phát ra những văn tự phù chú trắng ngần. Ánh trăng càng rót vào thân bổng thì những đường vân gỗ màu vàng nguyên bản của thanh Kim Lân mộc lại càng sáng ngời lên.
Hỏa Vân Nhi khẽ la lên kinh hãi, vẻ cười lạnh trên khuôn mặt đã biến mất.“ Hắn thế mà lại có thể làm cho binh khí có thêm thuộc tính trừ tà vĩnh cửu......” Ngay cả Hy Hoàng cũng không khỏi động lòng. Nàng vốn đã đánh giá Vương Phật Nhi rất cao nhưng cũng không dự đoán được rằng tu vi niệm pháp của người thiếu niên này lại còn cao hơn hẳn mức nàng phỏng đoán. Truyện "Đại Viên Vương "
Đại Bảo Luân Nguyệt Quang niệm pháp tuy có thể làm cho một món binh khí có thuộc tính trừ tà và trở thành thần binh Pháp hệ nhưng cũng chỉ mang tính tạm thời, người có niệm lực cao thâm thì có thể duy trì cho niệm pháp này chậm tiêu tan nhưng nhiều nhất cũng không vượt quá được vài ngày. Muốn bảo trì vĩnh cửu thì phải không ngừng bổ sung niệm lực, vất vả mấy chục năm cũng như một ngày .
Cây Kim Lân mộc của Vương Phật Nhi chính là binh khí tùy thân của một vị cao tăng của Đại Tự Tại viện. Vị cao tăng này tuy võ công không cao, niệm lực cũng kém Phật Đà Cái nhưng lại hơn ở chô sống rất lâu, thọ hơn một trăm hai mươi tuổi. Mà cây Kim Lân mộc này cùng theo ông ta từ năm hơn mười tuổi, suốt hơn trăm năm chưa bao giờ rời xa, thế nên mới thành thần binh Pháp hệ trân quý của Đại Tự Tại viện .
Hỏa Vân Nhi cũng là một cao thủ về pháp thuật, tuy chưa từng nghiên cứu niệm pháp của Đại Lạn Đà tự nhưng cũng là một pháp thông vạn pháp thông đối với nguyên lý trong đó. Cô ta thấy Vương Phật Nhi thế có thể bổ sung vĩnh cửu pháp lực trừ tà của ảnh trăng vào binh khí thì làm sao có thể không sợ hãi.
“Niệm lực của thiếu niên này như vực thẳm biển lớn, cao thâm không lường được. Đại Lạn Đà tự quả nhiên là chính tông của Yêu tộc chúng ta nên mới có thể đào tạo được nhân vật lợi hại như thế. Đáng tiếc Hy Hòa tộc ta chưa bao giờ xuất hiện một nhân vật cấp tông sư nào để có thể nâng cấp Hy Hoàng Bổ Thiên quyết lên cảnh giới nhất phẩm!”
Hỏa Vân Nhi khẽ cắn răng, quay sang nói với Hy Hoàng:“Nếu người này quả thật đáng để lợi dụng thì muội nguyện ý hy sinh vì bản tộc!”
Hy Hoàng thở nhẹ, lắc đầu bảo:“Cho dù là tỷ tỷ thì cũng có thể hy sinh vì mọi người trong tộc, chỉ tiếc rằng người này đã có người thương bên cạnh, hơn nữa ta nhìn trong ánh mắt Vương Thập Phương ẩn chứa ưu tư, tuy không phải là người ngay thẳng chất phác nhưng lại rất có chủ kiến, chỉ sợ sắc đẹp chưa chắc khiến hắn động lòng.”
Hỏa Vân Nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vương Phật Nhi đã thu Kim Lân mộc, bước đi trên những đóa hoa sen quay về căn nhà gỗ thì sắc mặt nàng trở nên trắng bạch như ngọc, càng thêm phần lạnh băng khó mà tả nổi.
“Vì sao Hy Hòa tộc chúng ta lại không có võ giả hùng mạnh trấn giữ, bằng không thì bọn Cơ Huyễn làm sao dám mơ động đến cơ nghiệp mấy ngàn năm của tộc ta! Ta không phục, ta thật không cam lòng! Hy Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta phải làm thế nào mới có thể giúp dòng tộc tiếp tục được kế thừa?”
Hy Hoàng khẽ thở dài, nói:“Tộc của ta ra đời từ thời Nhâm Cưu vương triều và luôn sinh sống tại vùng đất này, thêm cả Phượng Hoàng, Đại Càn là ba triều đại. Ta thật không ngờ tới tay tathì lại bị người chinh phục biến thành thuộc địa của họ. Nếu không phải trước đây, Hy Hoàng đời thứ sáu đã đuổi Huyền Thủy tộc đã sống rất gần gũi, hòa thuận với chúng ta đi mất thì với sức dũng mãnh của Hy Hòa tộc chúng ta và huyễn pháp của Huyền Thủy tộc, sao phải e ngại một tên Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn nho nhỏ chứ.”
Hỏa Vân Nhi không nhịn được hỏi:“Hy Hoàng tỷ tỷ, muội nghe các lão nhân trong tộc nói rằng trước đây Hy Hòa tộc chúng ta cùng Huyền Thủy tộc chung sức chế tạo ra một chiếc cơ quan chiến thành có uy lực không gì sánh kịp. Nếu chúng ta có thể tìm về bảo vật này của tộc thì cũng không phải sợ đại quân Tây Kỳ nữa. Vì sao Hy Hoàng tỷ tỷ lại luôn ngăn cản dũng sĩ của bản tộc đi tìm kiếm nó?”
Hy Hoàng thở dài, lắc đầu nói:“Liệt đại tộc trưởng đều có di mệnh rằng Cơ quan chiến thành chẳng những là hung khí chiến tranh có uy lực tuyệt luân mà còn phong ấn một ma đầu hung thần ác sát, nếu hắn thoát ra thì nhất định sẽ tàn sát toàn bộ hai tộc Hy Hòa, Huyền Thủy chúng ta. Ta không biết việc này có thật hay không nhưng cũng không dám mạo hiểm.”
Hỏa Vân Nhi bật dậy chạy ra khỏi phòng của Hy Hoàng.
Hy Hoàng cười chua sót, lắc đầu không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới lẩm nhẩm nói:“ Chắc nha đầu ngốc này nghĩ không ra lại về phòng khóc đây.”
Vương Phật Nhi [email protected] tiết một hồi thì hơi rượu đã tan hêt, suy nghĩ trở nên vô cùng tỉnh táo. Hắn cười hì hì nói với huynh đệ họ Mã:“Hai vị Đại soái thu xếp cho mấy vạn lưu dân chắc đã rất mệt rồi, tiểu đệ không dám quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa.”
Thấy Vương Phật Nhi tiễn khách, hai người cùng đứng dậy cáo từ, trong phòng chỉ còn lại Lệ Khuynh Thành và hắn. Vương Phật Nhi cố ý vươn vai ngáp dài, vẻ mặt cực kỳ luyến ái.
Hai người cũng không nghĩ gì, cứ thế ở lại. Qua năm sáu ngày, tất cả trên dưới trại Ngô đồng đều tập trung vào ngày hội Tiết Hỏa Thiêu trọng đại nhất của Hy Hòa tộc. Mọi người trong trại rất vui sướng, nơi nơi đều chặt cây buộc thành những cán đuốc.
Truyền thuyết rằng thời đó, cứ mỗi năm ngàn năm thì thân thể Thái cổ thần thú Hy Hoàng lại bốc lửa đốt sạch những lông chim hoa mỹ trên người, sau đó khắp người lại mọc ra lông chim hoa lệ hơn. Mỗi lần thay lông xong, thần lực của Hy Hoàng sẽ tăng mạnh gấp đôi. Lông chim cũ thay ra nếu không bị đốt sạch, ai bắt được và đeo lên trên người thì suốt ngày sẽ có hào quang năm màu bao phủ toàn thân, chẳng những tránh được bách bệnh mà còn kéo dài tuổi thọ.
Là con cháu của Hy Hoàng, cứ vào tháng năm hàng năm là Hy Hòa tộc đều cử hành Tiết Hỏa Thiêu, tập trung tất cả quần áo, đô gia dụng cũ không dùng đến lưu giữ trong nhà đến một khoảng đất trông trong trại để đốt, sau đó toàn tộc thay quần áo mới, ca hát nhảy múa vui vẻ khai mạc yến hội mấy ngày không dứt.
Hơn nữa, Tiết Hỏa Thiêu này cũng là ngày thanh thiếu niên nam nữ trong tộc cầu hôn, yêu nhau. Thường thường mỗi lần tan hội sẽ có thêm khoảng mấy trăm hộ gia đình mới.
Hy Hoàng vẫn chưa xuất hiện, Vương Phật Nhi tuy tính rằng lúc này đại quân Tây Địch yêu tộc chắc đã tiến đánh vào trong lãnh thổ của Đại Càn vương triều, chỉ sợ Cơ Huyễn cũng không chống đỡ được bao ngày là sẽ rút quân khỏi vùng đất của Hy Hòa tộc nhưng hắn cũng không sốt ruột.
“Thành thì tốt, bại cũng vui, tính toán quá nhiều đến lợi hại thì ngược lại sẽ đánh mất cơ hội. Qua Tiết Hỏa Thiêu, ta sẽ lấy lui làm tiến, cáo biệt huynh đệ họ Mã!”
Đất của Hy Hòa tộc là nơi sáu châu quận của Đại Càn vương triều tiếp giáp với nhau, Vương Phật Nhi sau nhiều ngày tiếp xúc đã hiểu biết đươcj đôi chút về phong tục thượng võ của Hy Hòa tộc.“Nếu không thu phục được thì ta sẽ cho Phật Đà Cái và Linh Sơn dẫn mười mấy vũ tăng đến truyền pháp. Từ xưa đến nay, tôn giáo chính là thứ có thể thu phục lòng người dễ nhất. Ta không tin rằng ta sẽ không tuyển được hòa thượng ở nơi này.”