Vương Phật Nhi hai mắt đỏ ngầu, ý niệm chém giết trong lòng càng ngày càng nồng đậm. Sau khi công lực lại lần nữa đột phá, hắn đã hiểu vô cùng tinh thục bảy biến hóa đầu tiên trong thần thông Ma Phật đà thập biến, giờ không cần mặt nạ Huyễn Điệp cũng có thể biến hóa thành hình dáng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng lúc này, Vương Phật Nhi lại thầm muốn hóa thân thành Thái cổ ma viên để đánh chết Chi Hiểu Long.
" Thật sự là không được rồi. Hóa thân thành Thái cổ ma viên thì thú tính, sát ý tăng mạnh, ta không khống chế được thần trí nữa. Chi Hiểu Long không phải là kẻ cần phải chiến đấu sinh tử, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh! Bình tĩnh......"
Thập Phương Đống Ma Đạo là võ học băng hệ đệ nhất thiên hạ, nhưng chân khí cực kỳ băng hàn cũng không thể làm cho Vương Phật Nhi cảm thấy có chút " lạnh " nào. Hắn chỉ cảm thấy máu trong người càng ngày càng là sôi sục, không hung hăng giết chóc thì không thể ổn định tâm tình.
" Vương Phật Nhi, ngươi làm sao vậy? Ta là Bạch thái giám!"
" Cút ngay!"
Bạch thái giám thấy Vương Phật Nhi có vẻ bất thường liền lên tiếng can ngăn. Vương Phật Nhi chỉ thấy một cảm giác nóng giận không thể phát tiết, quét ngang môt chiêu Thập Hung Sát thần bổng định đập tan cái người đứng chướng mắt này.
Cây đại bổng bằng băng vừa thoát khỏi tay, Vương Phật Nhi liền biết không ổn:" Tại sao ta lại hạ thủ đến mức này với Bạch thái giám tiền bối?"
Bạch thái giám cũng thầm phát giận. Lão không cậy mạnh đọ sức với Vương Phật Nhi, chỉ phất nhẹ một cây đại bổng bằng băng tương tự phát ra một luồng lực ôn hòa khiến chiêu bổng của Vương Phật Nhi tức thì mất cân bằng lệch sang một bên.
Khác với Bạch thái giám và Chi Hiểu Long hoàn toàn dựa vào tu vi của bản thân mà tung hoành trên không trung, Vương Phật Nhi có thể bay lượn là dựa vào Thừa Long niệm pháp của Đại Lạn Đà tự nhưng hắn không phải vượt qua thiên kiếp nên thân pháp không linh hoạt bằng Bạch thái giám.
Hai người này vừa đối chiêu thì Chi Hiểu Long cười một tiếng cuồng ngạo rồi phát ra hai đạo đao khí chia thành tả hữu tấn công vào Bạch thái giám, chớp mắt đã tới bên người. Một đạo chân khí vô cùng ôn nhu lập tức phong tỏa kinh mạch toàn thân Bạch thái giám.
Bạch thái giám thầm kinh hãi, vội vàng thúc đẩy kình lực để phá đạo chân khí đòi mạng này. Tuy kinh mạch của cao thủ tiểu thiên kiếp đã như có như không, nhưng kỹ xảo điểm huyệt nhằm vào các cao thủ tiểu thiên kiếp thì các nhà các phái đều có. Loại chiến đấu kịch liệt này, chỉ cần hơi chần chừ một lát là sẽ lập tức chiến bại chết người.
Vương Phật Nhi lại không để ý đến trận chiến mà vội trèo lên lưng một con Long Thứu khoanh chân ngồi để ổn định lại những xao động cảm xúc. Chi Hiểu Long phát động chân khí hộ thân mạnh mẽ bức lui hai con Long Thứu màu đen đang tận tâm giúp chủ, búng mười ngón tay khiến chân khí tạo thành vô số luồng khí xanh biếc như tấm lưới dễ dàng cuốn lấy Bạch thái giám. Lão cười đắc ý, đang định lên tiếng thì đột nhiên Bạch thái giám mặt sậm hắc khí hét lớn, một hình ảnh ma thần hung sát liền hiện lên sau lưng.
Công lực Bạch thái giám đột nhiên tăng mạnh, hắc khí trên người ngùn ngụt, phá tan những luồng khí của Chi Hiểu Long đang trói buộc. Bạch thái tử của tiền triều này lộ vẻ mặt cực kỳ giận dữ, râu tóc tung bay, sát ý, chiến ý bùng lên mạnh hơn trước cả chục lần.
Một hồi luận võ đã sắp biến thành một trận quyết đấu vì danh dự.
Vương Phật Nhi chuyển đổi thuộc tính chân khí trong cơ thể, điều động tâm pháp Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến mới áp chế được phiền muộn trong lòng. Khi hắn rời khỏi con Long Thứu màu đen, thấy hai người đã định dùng đến chân hỏa để đánh nhau thì không biết nên khóc hay cười.
Lúc này, Vương Phật Nhi cũng không tính sẽ lại tham gia trận chiến đấu. Hắn đằng hắng mấy tiếng rồi chậm rãi nói:" Hai vị tiền bối đánh tiếp thì tất nhiên sẽ không chết không ngừng. Liệu có đáng không?"
Bạch thái giám rùng mình. Lão vẫn tâm tâm niệm niệm suốt mấy chục năm không quên là phải đến đế đô của Đại Càn vương triều để báo thù kẻ đã làm cho mình không còn khả năng đàn ông. Mối sỉ nhục vô cùng lớn này vẫn còn ghi tâm khắc cốt nên Bạch thái giám có thể chịu nhịn bất cứ điều gì.
Chi Hiểu Long cũng hơi trầm ngâm. Giết Bạch thái giám thì lão tự nghĩ có thể làm được nhưng Vương Phật Nhi thì chắc chắn sẽ không ngồi xem. Đối phó với Vương Phật Nhi ở trạng thái bình thường và Bạch thái giám so với đối phó với Vương Phật Nhi biến thành chân thân Thái cổ ma viên và Bạch thái giám là hai khái niệm khác hẳn nhau. Mới thoát khỏi vây khốn, Chi Hiểu Long cũng không muốn để nóng giận nhất thời làm xôi hỏng bỏng không. Truyện "Đại Viên Vương "
Hai người đều có ý dừng tay, Vương Phật Nhi cười một tràng dài, vung Đại Nhật hỏa diễm đao chém ngang chia tách hai người ra.
" Chúc mừng Bạch tiền bối thu phục được hai tọa kỵ. Không biết ngài có thấy Khuynh Thành đâu không?"
Lệ Khuynh Thành từ khi vào Đại Lôi Âm tự thì không thấy bóng dáng đâu cả, tất nhiên là trong lòng Vương Phật Nhi cực kỳ lo âu. Bạch thái giám lắc đầu đáp:" Ta mải thuần hóa này hai con chim này nên cũng không thấy cô bạn gái nhỏ của ngươi. Sao? Hai ngươi cãi lộn rồi phải không?"
Vương Phật Nhi cười khổ lắc đầu. Hắn cũng không biết Lệ Khuynh Thành đã đi đâu và vì cái gì mà đến giờ vẫn không thấy trở về. Hắn giơ tay mời hai người:" Đại Lôi Âm tự của ta tuy rằng đơn sơ nhưng cũng có phòng ốc, hai vị tiền bối hãy ở chơi một thời gian đi!"
Chi Hiểu Long cười ha ha, đi theo Vương Phật Nhi thẳng đến Đại Lôi Âm tự.
Vương Phật Nhi ở tại thành lâu trên Nam Thiên Môn quan nên tự nhiên cũng dẫn hai người về nơi đó. Chi Hiểu Long nhìn thấy cái thùng tắm mà Vương Phật Nhi tạo ra thì liền cực kỳ cao hứng, gọi đám thân binh của Vương Phật Nhi đến sai bọn chúng lập tức nấu nước sôi để lão ngâm người cho tan đi uế khí mấy ngàn năm.
Bạch thái giám tới sau, hừ lạnh một tiếng rồi theo Vương Phật Nhi lên tầng thượng của thành lâu, điềm đạm nói:" Vừa rồi ta thấy có một đội binh mã của Đại Càn vương triều vây khốn bên ngoài Đại Lôi Âm tự, có cần ta ra tay giải quyết không?"
Vương Phật Nhi đứng trên thành lâu nhìn ra, mỉm cười lắc đầu bảo:" Chỉ cần Bạch tiền bối có thể cho mượn hai con Long Thứu thì đánh đuổi đạo quân vây thành này chẳng qua chỉ là tốn ít thời gian, đâu phải phiền đến tiền bối tự mình xuất thủ."
Bạch thái giám gật đầu đáp ứng, nói:" Ngươi đã nắm chắc thì tùy theo ý ngươi. Ngươi đã nhắc thỉnh cầu của ta với sư phụ ngươi chưa?"
Vương Phật Nhi gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp:" Đệ tử quá bận rộn, còn chưa có cơ hội trở về Đại Lạn Đà tự."
Bạch thái giám hừ lạnh một tiếng, nói:" Tiểu tử nhà ngươi vận khí ngút trời, võ công tiến cảnh quá nhanh, nhưng vẫn còn không biết người nọ rất lợi hại. Chẳng những Chi Hiểu Long có võ công mạnh mẽ mà ngươi mới chiêu dụ được kia vẫn không phải là đối thủ của hắn, mà còn phải tìm ngươi sư phụ đến liên thủ thì mới nắm chắc được vài phần."
Vương Phật Nhi kinh ngạc hỏi:" Bạch tiền bối, rốt cục thì võ công của người đó mạnh đến mức độ nào mà ngay cả dạng cao thủ như Chi Hiểu Long cũng không thể thắng được?" Ban nãy liên thủ với Bạch thái giám hắn đã nói ra lai lịch của Chi Hiểu Long, thế mà Bạch thái giám vẫn không tin tưởng làm cho Vương Phật Nhi càng thêm tò mò.
Bạch thái giám lắc đầu đáp:" Người đó tuy không sống lâu được như Chi Hiểu Long nhưng cũng là lão quái vật mấy ngàn tuổi. Các đệ tử hoàng tộc của Đại Càn vương triều đều gọi lão ta là Hoàng thúc. Kỳ thật người này là thúc thúc ruột của Hoàng đế khai quốc của Đại Càn vương triều, đã thọ hơn ba ngàn năm, còn lâu hơn cả thời gian cai trị đất nước của Đại Càn vương triều. Mấy ngàn năm qua, tuy Tây Địch yêu tộc chúng ta đã xuất hiện các đại tông sư hiếm có như Bạch Nguyệt Võ thánh, Mộc tộc Kiếm soái nhưng lão vẫn yên ổn ngồi trên ngôi cao đệ nhất thiên hạ, vậy có thể biết là lợi hại thế nào."
" Hơn một ngàn năm qua, lão lại bế quan không xuất hiện thì võ công càng thâm sâu khó lường được. Ngày trước, khi ta khiêu chiến với lão...... Chính là một chiêu đã bại."
" Một chiêu...... Bạch tiền bối, với võ công của ngươi cũng chỉ tiếp được một chiêu! Trên đời này còn ai có thể đánh bại được lão!" Vương Phật Nhi lại lần nữa đột phá, hùng tâm vạn trượng, phát sinh một loại ý chí coi thường thiên hạ thế mà giờ lại nghe nói thiên hạ còn có kẻ mạnh như vậy thì nhất thời có vài phần chán nản.
" Ngươi chớ nên nản lòng như vậy. Ta mất ba mươi năm khổ tu, tự thấy đã mạnh hơn năm đó cả chục lần, nếu có thêm sư phụ ngươi cùng vị Chi Hiểu Long của thời đại Nhâm Cưu vương triều này giúp đỡ thì cũng không để cho lão làm hoành hành."
Vương Phật Nhi chần chừ hỏi:" Bạch tiền bối, vị Hoàng thúc của Đại Càn vương triều này có võ công lợi hại như vậy thì tại sao hai đại tông sư Võ thánh, Kiếm soái của Tây Địch yêu tộc chúng ta không liên thủ đánh chết lão?"
Bạch thái giám tức thì nổi giận, quát:" Sư phụ ta Bạch Nguyệt Võ thánh có địa vị cỡ nào mà phải liên thủ với người khác? Huống chi Kiếm soái của Mộc tộc có hành tung thần bí, căn bản không ai gặp được."
Vương Phật Nhi nghĩ thầm trong bụng:" Xem ra cái lý do sau mới là thật. Không biết hành tung của Kiếm soái Mộc tộc, không có cách nào liên lạc thì tự nhiên là không liên thủ được." Hắn biết rõ Bạch thái giám tôn thờ sư phụ Bạch Nguyệt Võ thánh như thần thánh, câu đó có chứa ý bất kính nên tự nhiên không dám nói ra.
Bạch thái giám ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Lão cũng biết Đại Lôi Âm tự công việc bề bộn, thật sự không thanh nhàn.
Ở trong tòa thành lâu này của Vương Phật Nhi, ngoài bản thân hắn còn có các mỹ nữ thuộc bọn phu nhân của Linh châu mục Đông Phương Sóc là Hoàng Khiếp Tuyết, vợ của người giầu nhất Linh châu là Phương Linh Hồng và tám ca kỹ bọn Yến cơ ở trong bình Tàng kiều. Bạch thái giám thật sự không tiện ở lại nên ở luôn tại Phong Lôi điện của Phật Đà Cái trong Đại Lôi Âm tự.
Vương Phật Nhi tiễn Bạch thái giám rồi trở lại thành lâu của mình, thấy Chi Hiểu Long đang chỉ huy thân binh của hắn chạy loạn chung quanh, bốn năm tên đại hán bưng hoa quả, trà bánh, khăn mặt trông như nhân viên tạp vụ đi qua đi lại thì không khỏi cười khổ. Nếu là người khác mà bị chiếm dụng các cao thủ bực này thì tất nhiên sẽ rất tiếc, trong tay lại có hơn hai mươi mỹ nữ thì đã đem ra tặng để lấy lòng từ lâu rồi. Nhưng Vương Phật Nhi đến từ thế giới văn minh của thế kỷ hai mươi mốt, quan niệm nam nữ bình đẳng đã thấm sâu vào xương cốt nên dù thế nào cũng làm không được loại chuyện này.
" Thôi quên đi, cho dù trong trò chơi Tam quốc cũng chỉ có tặng bảo vật để thăng quan tiến chức chứ không có ban tặng cho mỹ nữ. Ai mà biết lão quỷ Chi Hiểu Long này [email protected] muốn cái gì, chớ có mó d*i ngựa mà ăn đá hậu."
Vương Phật Nhi lắc đầu cười khổ, đang định lên tiếng thì Chi Hiểu Long quát lớn:" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, Đại Lôi Âm tự của ngươi quả nhiên không tồi. Hãy để ngôi thành lâu này cho lão phu ở đi, còn ngươi dẫn đám phụ nữ trốn ở trên lầu nhìn lén thân thể lão phu kia biến ra ngoài nhanh lên."
Vương Phật Nhi vội vàng che miệng thì mới bịt được tiếng cười. Ngôi thành lâu này được hắn trang hoàng theo phong cách địa cầu, cư trú tự nhiên là cực kỳ thoải mái, nếu Chi Hiểu Long thích thì hắn cũng không thể làm thế nào được, cùng lắm thì chọn một tòa thành lâu khác là xong.
Thấy Vương Phật Nhi gật đầu, Chi Hiểu Long mới nhảy ra khỏi thùng tắm, thay một bộ quần áo sạch, vươn vai nói:" Lão phu cũng là tông sư cơ quan thuật, tinh thâm hội họa, kỹ thuật làm mộc lại càng là thiên hạ vô song thế mà cũng không ngờ căn phòng lại còn có thể bố trí đẹp như thế này. Tiểu tử ngươi rất có thiên phú, có muốn theo lão phu học tập, nghiên cứu thật sâu loại kỹ nghệ này không?"
Vương Phật Nhi hơi lộ vẻ vui mừng, lập tức đáp:" Cơ quan thuật vô cùng ảo diệu, tiểu tử cũng rất thích. Nếu tiền bối nguyện ý dạy thì ta thật mong cầu còn không được."
Chi Hiểu Long hừ một tiếng, nói:" Không biết tiểu tử nhà ngươi có vận khí tốt cỡ nào, lúc trước ta thu đồ đệ cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, cả đời thu nhận không quá hai đồ đệ. Nếu ngày sau ngươi gặp hai cái tên nghiệp chướng hỗn đản kia thì phải thay lão phu thanh lý môn hộ."
Vương Phật Nhi đáp ứng một tiếng, trong lòng lại cười thầm:" Cho dù có đột phá tiểu thiên kiếp thì giờ hai vị kia cũng đã xương tàn cốt lạnh từ lâu rồi. Ông trời đã giúp đỡ thì ta cứ thoải mái đi đã."
Chi Hiểu Long không biết được ý nghĩ trong lòng Vương Phật Nhi, goi hai gã thân binh lại dâng hoa quả, thò tay lấy ăn vài miếng rồi liền phun phì phì mấy tiếng, hiển nhiên rất là khó nuốt.
Đại Lôi Âm tự không sản xuất được gì, những hoa quả này đều là trái cây dại trong Vô Tận Lâm Hải, hương vị chua chát khó ăn. Vương Phật Nhi thấy Chi Hiểu Long tuy không hề thích những hương vị này nhưng vẫn to há mồm nuốt vào thì thầm cảm thấy đáng thương:" Lão quỷ này bị nhốt mấy ngàn năm ở trong thành Hắc Yêu, ngay cả hoa quả loại này cũng ăn được. Tuy ta cũng đã lâu chưa được ăn cái gì đáng gọi là hoa quả nhưng loại vật này thì xin miễn thứ cho ta bất tài. Bình thường đặt chúng ở trong phòng cũng chỉ để trang trí."
Vương Phật Nhi phân công hai mươi tên thân binh hầu hạ Chi Hiểu Long rồi đi tìm một tòa thành lâu khác. Nhạc Sư Đà trấn thủ Nam Thiên Môn quan, lúc này cũng tới bẩm báo cho hắn tình hình mấy ngày qua.
Tuy Cơ Lạc Hồng là thủ hạ của một trong bảy đại thần tướng mới của Trung thổ có binh pháp lợi hại nhưng cũng không thể làm gì được Nam Thiên Môn quan, còn Nhạc Sư Đà bị vây ở trong thành thì cực kỳ tức giận, tới hỏi Vương Phật Nhi có ra khỏi thành khai chiến hay không.
Nếu đổi là mấy ngày trước thì Vương Phật Nhi đương nhiên sẽ bắt Nhạc Sư Đà cố thủ Nam Thiên Môn quan không để ý tới việc Cơ Lạc Hồng khiêu khích. Binh tướng thủ hạ của hắn ba bè bảy mối, năng lực chẳng ra gì, muốn đánh nhau với Chiến Kích quân hùng mạnh của Cơ Lạc Hồng thì mười trận phải thua chín. Truyện "Đại Viên Vương "
Nhưng hiện giờ thì đã có khác biệt rất lớn. Tuy năng lực của binh lính vẫn kém như cũ nhưng hắn là chủ tướng thì đã thay da đổi thịt, hơn nữa lại có hai con Long Thứu màu đen của Bạch thái giám trợ chiến thì chỉ cần số phận không phải quá kém, đánh bại Cơ Lạc Hồng là việc đương nhiên.
Hắn đang bàn bạc với Nhạc Sư Đà xem nên xuất binh như thế nào thì Khương Văn Lễ ở ngoài cửa đột nhiên la lên:" Chủ công, Khuynh Thành tiểu thư trở về cùng với năm vị trưởng bối trong môn phái của nàng. Ngài có đi ra đón hay không?"
Vương Phật Nhi nghe thấy tin tức này tức thì khá kinh ngạc, Lệ Khuynh Thành trở về tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tại sao bên cạnh nàng lại xuất hiện năm vị trưởng bối ? Không có thời gian nghĩ nhiều, Vương Phật Nhi đành phải lớn tiếng ra lệnh:" Văn Lễ, Khuynh Thành hiện giờ ở đâu? Ta sẽ đi đón nàng, ngươi dẫn đường cho ta."
Nhạc Sư Đà vừa định theo xem náo nhiệt, bị Vương Phật Nhi tức giận quát cho một câu đành tiu nghỉu leo lên tường thành tuần tra.