Trong chớp mắt mà hỏa pháo bắn tới, dù sao thì Hỏa long bào cũng không thể biến hóa vô lường khó mà tính toán nổi như cao thủ xuất chiêu nên Vương Phật Nhi dùng Kiếm quyết tính toán tất cả những phương vị hỏa pháo có thể gây thương tổn cho hắn rồi dùng Vân tượng biến hóa chuyển biến thân thể sang thể khí.
Sau khi dùng toàn lực tránh thoát loạt mấy trăm cỗ Hỏa long bào bắn tới, Vương Phật Nhi đáp xuống mặt đất và liền cảm thấy thân thể nóng rực. Dù trên người hắn không có thương tích nhưng ngũ tạng lục phủ nóng bừng bừng cực kỳ khó chịu.
Hỏa Long bào trên Cơ quan chiến thành lập tức chuyển hướng theo. Vương Phật Nhi tự biết mình tuyệt đối không chịu nổi đợt oanh kích thứ hai, bèn hét lớn một tiếng rồi độn thổ tiến vào. Một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự không phải là không gì là không thể, cũng không có thuật độn thổ này. Đây là Vương Phật Nhi dựa vào công lực Ngũ Hành thần biến mà cậy mạnh đi xuyên dưới đất. Hắn vừa mới bị hỏa pháo bắn trúng, cơ thể chưa hồi phục thương thế, giờ lại miễn cưỡng vận Ngũ Hành thần biến nên đã khuấy động vô số cơ quan khí giới, thiếu chút nữa thì không giữ được hình thái.
" Sống sờ sờ mà gặp quỷ! Cơ quan này chiến thành sao lại thấy được ta? Nó cũng có phải là vật sống đâu!"
Vương Phật Nhi đi một lèo xuyên phá mười trượng bùn đất, vừa mới khôi phục nguyên hình thì mặt đất trên đầu truyền đến những chấn động kịch liệt lại khiến cho thương thế của hắn càng nặng thêm. Tuy nhiên cái cơ quan chiến thành kia rốt cục cũng không phải là vật sống nên khi mất mục tiêu thì liền ngừng bắn. Vương Phật Nhi điều tức một hồi mới miễn cưỡng áp chế được thương tích nhưng đột nhiên lại cảm giác thấy trên đầu chấn động ầm ầm, hẳn là cơ quan chiến thành đã di chuyển đến trên đầu.
" Đúng là trời giúp ta!"
Vương Phật Nhi sao có thể nhẫn nại được. Hắn vừa tung người thoát ra khỏi bùn đất thì liền trông thấy một vùng mây đen bay ngang trời - cơ quan chiến thành đang ở cách chưa đầy ba thước ngay trên đầu. Hắn nhìn ngang nhìn dọc, thấy cứ cách chừng trăm bước dưới đáy tòa cơ quan chiến thành này lại có một cái lỗ hổng khổng lồ phun ra khói lam ngũ sắc giúp cho tòa cơ quan chiến thành tựa như ngọn núi này treo lơ lửng trên mặt đất và tự chuyển động.
Ở khắp phía bên dưới tòa cơ quan chiến thành ít nhất cũng có mấy chục vạn cái lỗ phun ra khói lam ngũ sắc loại này, kết hợp với bùn đất quái dị tạo thành những sóng đất cuồn cuộn trên vùng hoang nguyên vô danh.
Vương Phật Nhi có chân khí hộ thân hùng hậu bao quanh cũng không chịu nổi nên đành phải lấy Thanh cung Mộc ra và tiến lên thăm dò. Hắn nhận thấy mặc dù khói lam ngũ sắc phun ra cuồn cuộn nhưng tựa hồ cũng không có độc tính, lực sát thương cũng không phải là mạnh. Hắn tự nghĩ có thể chịu đựng được nên bèn tung người bay lên chui vào một cái lỗ. Truyện "Đại Viên Vương "
Mở!
Vương Phật Nhi mặc dù không phải là Tôn hầu tử nhưng cũng vẫn có bản lãnh phá lò. Hắn vận Ngũ Đế Long Quyền đánh mạnh vào lớp tường phía trên đầu và những gì nhìn thấy khiến hắn bật kêu lên kinh hãi.
Hắn vốn học nghệ thuật, thỉnh thoảng cũng vẽ một vài bản đồ án thiết kế nhưng đó cũng chỉ là vẽ một chút về kiểu dáng chứ không quản chức năng của nó thế nào. Nếu đổi là người học chuyên về công nghệ cơ giới thì bây giờ nhất định sẽ cho là mình đã đến một nước nào đó có công nghiệp nặng đáng tự hào vì nhìn khắp nơi đều là các loại cơ quan đang không ngừng chuyển động kêu ầm ầm.
Vô số những sợi dây thép to bằng ngón tay chăng ngang dọc, những đạo điện quang xanh lét chạy theo dây thép hướng ra các phía làm chuyển động những vật trông như lò động lực để tạo thành khói lam ngũ sắc là động lực của cơ quan chiến thành.
Vương Phật Nhi đến giờ mới hiểu vì sao cía vật như con quái thú này lại không ngừng xoay tròn, hấp thu các loại khí lôi điện trên bầu trời. Thì ra chắc chắn là nó dùng lôi điện làm động lực để chuyển động.
Tuy nhiên cũng chỉ có thế giới cổ quái không có lấy nửa thước trời quang, mây đen vạn dặm, lôi điện không ngớt này mới có thể khiến cho tòa cơ quan chiến thành chuyển động nhanh như bay, chứ nếu ở Nhân Gian Giới thì nó chỉ có thể đứng bất động tại chỗ như một quả núi mà thôi.
Lần mò khắp đáy cơ quan chiến thành để tìm đường đi lên, Vương Phật Nhi lại phát hiện thấy bí mật của tòa cơ quan chiến thành này không chỉ có thế. Vương Phật Nhi cũng coi là đã từng đọc khá nhiều sách, hiểu khá rõ đối với các triều đại ở Trung thổ nhưng cũng chẳng hiểu tòa cơ quan chiến thành này được chế tạo vào niên đại nào. Hắn bỗng tròn mắt, ngạc nhiên phát hiện thấy ngọn núi như làm bằng máu thịt yêu dị kia đã gần trong gang tấc.
" Không hay. Nó muốn húc vào núi!"
Vương Phật Nhi kinh hãi. Đến bây giờ hắn vẫn không biết ngọn núi như làm bằng máu thịt kia đến tột cùng là cái món đồ chơi gì, khi tòa cơ quan chiến thành này húc vào thì sẽ phát sinh ra cái gì? Đó là việc mà chẳng ai dự đoán nổi.
Vương Phật Nhi vận hai đại thần thông Thập Phương Đống Ma Đạo, Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến để hộ thân rồi trơ mắt nhìn tòa cơ quan chiến thành này lao thẳng vào trong vùng huyết quang ngút trời kia. Sau đó, cả tòa cơ quan chiến thành lập tức đỏ bừng lên như bốc lửa và một luồng năng lượng bàng bạc từ một góc khác trong cơ quan chiến thành truyền ra bên ngoài. Truyện "Đại Viên Vương "
Với công lực của Vương Phật Nhi thì đương nhiên là phải có cảm ứng đối với dao động năng lượng trong cơ quan chiến thành, tuy nhiên cường độ năng lượng mà tòa cơ quan này chiến thành thu phát tức thì khiến cho hắn mặt vàng như nghệ. Luồng lực lượng bàng bạc này ít nhất phải tương đương với một ngàn cao thủ nhất phẩm cùng phát lực, nếu thật sự có thể hội tụ lại một chỗ thì cho dù là loại thành hùng mạnh trong thiên hạ như Nam Thiên Môn quan thì vẫn có thể chỉ một đòn là đánh sập.
" Thật không đỡ nổi. Năng lượng chứa trong tòa cơ quan chiến thành này thật là mạnh, nếu có thể đưa đến Nhân Gian Giới thì việc hủy diệt mấy chục vạn đại quân quả là dễ như trở bàn tay."
Khi mới vừa nhìn thấy cơ quan chiến thành, Vương Phật Nhi chỉ so sánh thứ quái vật này với những thứ ghi chép trong sách vở, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn bị uy lực của loại hung khí khoáng thế này làm chấn động. Hắn chạy như điên, muốn lập tức tìm chỗ chứa Hồn ấn châu của tòa cơ quan chiến thành này.
Cơ quan chiến thành chỉ đỏ rực lên như máu trong khoảng một khắc rồi lại khôi phục như thường nhưng tốc độ xoay chuyển của cơ quan chiến thành trên vùng hoang nguyên vô tận thượng đã chậm lại rõ rệt. Vương Phật Nhi một lần nữa nhìn qua một lỗ hổng ra phía ngoài liền chấn động tim đập thình thịch.
Chẳng biết từ lúc nào đã có vô số dị thú hung tàn hình dạng như những con chó lớn kết thành một đàn đuổi theo đuôi cơ quan chiến thành, hơn nữa đồng loại còn không ngừng gia nhập đội ngũ truy đuổi, chỉ trong nháy mắt liền tụ tập nhiều đến mấy vạn con.
" Linh Đề!" Vương Phật Nhi cuối cùng cũng hiểu được mình đã tới nơi nào.
Trong tiên thiên lục đạo, Ác Quỷ Đạo thì có thi binh tung hoành, Mãnh Thú Đạo thì vô số thú dữ. Linh Đề là loại dị thú cực kỳ hung mãnh đặc hữu của Mãnh Thú Đạo chứ không hề có ở Trung thổ Thần Châu. Vương Phật Nhi trông thấy bầy Linh Đề thì liền biết rằng mình đang ở Mãnh Thú Đạo.
Bởi vì cơ thể không lớn nên mặc dù loài dị thú này có mặt ở khắp nơi trong Mãnh Thú Đạo nhưng không hề bị bắt làm kỵ thú. Nhưng Linh Đề lại cực kỳ trung thành, đã bị thuần hóa thì cả cuộc đời chỉ biết đến chủ nhân, dù chết cùng không phản chủ. Hơn nữa Linh Đề có tốc độ cực cao, khi trưởng thành chạy nhanh không kém bất kỳ loại kỵ thú cấp thiên tuấn nào, trong đó những con cực kỳ ưu tú thậm chí còn có tốc độ ngang thần tuấn. Rất nhiều nhà giàu thích nuôi con vật này để trông coi, bảo vệ nhà cửa và săn bắt dã thú.
Bất kỳ ai có tu vi tam phẩm cũng có thể dễ dàng mở ra tiên thiên sáu đạo. Ác Quỷ Đạo thì hung hiểm, Mãnh Thú Đạo cũng không phải là chốn bình an. Vẫn có những võ tướng thành danh dựa vào vũ kĩ mạnh mẽ của mình mà tiến vào Mãnh Thú Đạo săn bắt kỵ thú. Ở Mãnh Thú Đạo có cơ hội tìm được kỵ thú thượng phẩm hơn ở Nhân Gian Giới rất nhiều nhưng chẳng qua là tỷ lệ gặp xui xẻo mà uổng mạng cũng không nhỏ.
" Đàn Linh Đề này muốn làm cái gì chứ?"
Vương Phật Nhi rất nhanh nhận được đáp án cho vấn đề này. Những con dị thú hung mãnh đó hẳn là đã tập trung toàn bộ năng lượng của mình định thừa dịp cơ quan chiến thành hướng về ngọn núi như làm bằng máu thịt yêu dị kia mà xông vào trong cơ quan chiến thành.
Phần lớn Linh Đề có lông mầu đen tuyền, một số ít có lông màu đỏ và vàng. Dưới ánh chớp lóe sáng trời cao, lớp lớp Linh Đề điên cuồng xông lên, chớp mắt đã chạy đến sát cơ quan chiến thành rồi nương theo đà xông tới mà nhảy vọt lên trên cơ quan chiến thành.
Tựa như vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều những năng lượng hấp thụ được nên mấy ngàn khẩu Hỏa Long bào trên cơ quan chiến thành thượng cũng không khai hỏa nữa, vì vậy sau không quá mấy chục lần hít thở, Vương Phật Nhi đã thấy có mấy trăm con Linh Đề nhảy lên được cơ quan chiến thành.
" Đám súc sinh này rốt cục là muốn lên làm cái gì đây?"
Vương Phật Nhi vẫn không ngừng bước, cũng không để ý lắm đến những con Linh Đề dữ tợn này. Mục tiêu chính của hắn là làm thế nào thu phục được tòa cơ quan chiến thành này. Vương Phật Nhi thi triển khinh công, trong khoảnh khắc đã lục tìm khắp hơn mười tầng dưới cùng. Hắn tình cờ nhìn ra bên ngoài, thấy đàn Linh Đề ngày càng tụ tập đông thì cũng bắt đầu giật mình.
Vương Phật Nhi thấy tốc độ của tòa cơ quan chiến thành càng ngày càng chậm mà đàn Linh Đề thì nhảy đằng trước lao đằng sau, đã có hơn vạn con xông được vào bên trong, phía dưới vẫn còn hơn mười vạn con nữa đang chạy đuổi theo khiến hắn cũng đau đầu, thầm nghĩ:" Nếu là ở vùng đất hoang rộng lớn, lão tử chỉ cần dùng Li Loan biến thì đàn Linh Đề này dù có cả trăm vạn cũng chẳng làm khó dễ ta được, nhưng ở bên trong tòa cơ quan chiến thành này thì viẹc ứng phó hoàn toàn chỉ dựa vào võ công, nếu số lượng quá nhiều thì cho dù ta có tay mọc khắp toàn thân cũng không giết hết được chúng."
Vương Phật Nhi lên thêm một tầng nữa, đột nhiên thấy ánh sáng đỏ như cây cột trụ thì liền mừng rỡ, biết rằng mục tiêu của mình chắc chắn ở nơi đây. Khi chạy tới trung tâm của tầng này, hắn liền thấy một luồng sáng đỏ chói mắt, đường kính hơn trăm thước, cao vọt lên trên mấy chục tầng của chiến thành đang hấp thu sấm chớp từ không trung.
Khi Vương Phật Nhi trông thấy rõ thì vật ở trong quầng sáng đỏ kia khiến hắn sợ hãi còn hơn cả cơ quan chiến thành.
Trong quầng sáng đỏ là một cài đầu lâu khổng lồ, trên đó có một con mắt lớn với đường kính bằng khoảng sáu bảy vòng tay của Vương Phật Nhi vô cùng đáng sợ. Chiếc đầu lâu khổng lồ nàu có bảy góc nhọn, không có lất một sợi tóc, cái miệng rộng hoác như ao máu, con mắt lớn lập lòe lửa đỏ, tuy chỉ là hài cốt nhưng vẫn vô cùng ngọa mạn.
" Cái đầu lâu này đã lớn như vậy thì thân thể phải cao biết bao nhiêu đây?"
Vương Phật Nhi còn đang kinh hãi, bỗng nghe tiếng chạy rầm rầm như tiếng sấm động đằng sau lưng, thì ra bầy Linh Đề xông vào trong cơ quan chiến thành đã lên đến tầng này rồi. Vương Phật Nhi vươn tay chộp lấy thanh thần binh Bắc Đẩu vẫn bay lượn quanh người, đang nghĩ xem nên giết bầy chó hay là tạm thời né tránh thì chiếc đầu lâu khổng lồ kia đích đột nhiên chấn động rồi cặp mắt bắt đầu chuyển động và từ trong hai con ngươi khổng lồ bắn ra hai đạo lửa đỏ. Vương Phật Nhi không dám nghênh đón mà lạng người về phía trước né tránh. Đúng lúc này có mười mấy con Linh Đề đang xông đến, bị ngọn lửa đỏ kia quét qua một cái tức thì tan biến đi, đến hài cốt cũng không còn.
Vương Phật Nhi thấy cảnh kỳ lạ như vậy thì cũng không hiểu cái đầu lâu không còn thân thể này đến tột cùng là chết hay là sống, lại càng không dám dò xét đến đầu đến đũa. Sấm chớp trên bầu trời giao thoa, hết đợt này đến đợt khác nhập vào trong vầng sáng đỏ. Cơ quan chiến thành tựa hồ dần dần thu nạp đủ năng lượng, tốc độ bay dần dần nhanh hơn. Truyện "Đại Viên Vương "
Một bầy Linh Đề gồm mấy trăm con vừa từ phía dưới vọt lên, chỉ bị con mắt khổng lồ kia phun ra một luồng ánh sáng như lửa đỏ đã lập tức biến mất. Tổng cộng cũng không biết có bao nhiêu bầy Linh Đề xông lên, nhưng kết quả cũng không khác một chút nào.
Tốc độ của cơ quan chiến thành ngày càng tăng lên, cũng không còn Linh Đề từ phía dưới lao lên chịu chết nữa. Vương Phật Nhi đột nhiên nghĩ:" Đám Linh Đề này có trí khôn cũng không tầm thường, tại sao lại không biết sự lợi hại của cái đầu lâu này? Chẳng lẽ bọn chúng bị thứ gì đó hấp dẫn, hoặc là bị thứ gì đó khống chế chăng?"
Vương Phật Nhi đã nhân cơ hội rời xa khỏi trung tâm của chiến thành và cái đầu khổng lồ kia. Khi hắn thấy ở bên ngoài chiến thành có nhung nhúc những Linh Đề nhưng lại không hề chạy đuổi theo nữa mà chỉ giương mắt lên nhìn cơ quan chiến thành tăng tốc rời đi thì trong lòng kinh ngạc đến cực điểm.
Tốc độ của Cơ quan chiến thành cao nhất cũng không hơn cấp bậc tinh tuấn bình thường, tốc độ của đám Linh Đề phải nhanh gấp đôi cơ quan chiến thành nên không phải là không thể đuổi kịp.