Vương Phật Nhi biên chế lại đội ngũ còn giỏi hơn nhiều so với các loại danh tướng ở Trung thổ Thần Châu. Hơn nữa, hắn nhờ việc này cũng sơ bộ kiểm kê được số lượng hàng binh. Truyện "Đại Viên Vương "
Kết quả thống kê cho thấy chiến dịch này thu hàng được hơn hai vạn ba ngàn Đại Lương quân, trong đó hơn nửa là bộ binh, có không đến hai ngàn kỵ binh. Người có võ công cao cường, tu vi trên cửu phẩm được hơn ba trăm người, Nô thú một ngàn năm trăm con, các loại vật tư quân dụng tuy do phải hành quân gấp gáp đã đánh mất hơn nửa nhưng vẫn đủ chi phí cho cả đại quân trong mười ngày .
Sau khi chỉnh đốn lại quân ngũ, Vương Phật Nhi hạ lệnh vứt bỏ những vật cồng kềnh không cần thiết, phân phát lương khô, cho nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục hành quân, quả nhiên tốc độ nhanh rất nhiều.
Vương Phật Nhi dự tính sau một ngày hành quân thì chắc phải đuổi kịp dân chúng thành Thanh Mộc nhưng trên đường lại không phát hiện được gì nên liền cảm thấy nghi hoặc. Hắn lệnh cho Nhạc Sư Đà dẫn một đội kỵ binh đi trước thăm dò tin tức.
Nhạc Sư Đà vừa rời khỏi thì Vương Phật Nhi lại cảm thấy không yên lòng cứ như quên mất một việc trọng yếu gì đó. Hắn quay sang nói với Lệ Khuynh Thành:" Ta cứ thấy tâm trí không yên nhưng lại không hiểu mình quên việc gì! Cho dù Mộ Dung Thôn có năng lực nghiêng trời thì cũng không có khả năng đưa dân chúng đi nhanh như vậy chứ!"
Lệ Khuynh Thành nêu câu hỏi:" Hay Mộ Dung Thôn đi đường khác rồi chăng? Vì thế nên chúng ta không thể gặp được?"
Vương Phật Nhi lắc đầu đáp:" Nếu như vậy thì bọn Công Vọng tuyệt đối sẽ không đi theo Mộ Dung Thôn đâu ."
Lệ Khuynh Thành cũng tán thành. Nàng là người khổ tu võ thuật, không hiểu biết mấy về việc thống lĩnh quân đội, cũng không có đề nghị gì khả thi. Nàng vắt óc tính toán hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Vương Phật Nhi ngồi ngay ngắn trên lưng Phi Vân Đà, mắt nhìn thẳng về phía trước. Núi Linh Cữu trong phạm vi mấy ngàn dặm ở phía trước Đại Lôi Âm tự là lý một bình nguyên hoang dã, ba mặt tương ứng là Tây kỳ Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn chiếm Thương Nam châu, Hoang Mộc đại tướng đóng ở Thanh Mộc thành và Bắc Chu Vương ở Bắc Chu sơn. Tuy lãnh địa của Đại Lương Vương không tiếp giáp với Nam hoang nhưng khoảng cách cũng không xa hơn khu vực mà ba nhà khống chế bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn binh mã vòng qua Bắc Chu sơn đến đây.
Vùng hoang nguyên này có thi khí nồng đậm nên chẳng những không có một ngọn cỏ mà cũng cực ít cây cối, lại hoàn toàn không có các loại gò đồi làm chỗ có thể mai phục. Vương Phật Nhi vốn lo lắng không biết có phục binh chặn ở phía trước hay không, nhưng với loại địa hình này thì căn bản cũng không thể nào mai phục được.
" Vượt qua bình nguyên Nam hoang sẽ tiến vào địa giới Thương Nam châu, sau đó đến lãnh địa của Hy Cùng tộc. Dù Mộ Dung Thôn có đi như thế nào thì cũng sớm bị ta trông thấy mới phải chứ. Trừ phi hắn chui được xuống đất......"
Vương Phật Nhi nghĩ tới đây thì đột nhiên chấn động trong lòng, nhìn vào bình nguyên mênh mông vô bờ ở trước mặt thì thấy có một đám hơi nước lờ mờ như hình con rồng lớn lơ lửng trên không trung. Hắn trước đây chưa chú ý tới điều này thì cũng không điều tra kỹ lưỡng, nhưng giờ trông thấy thì khiến hắn tim đập chân run.
Trong ký ức của kiếp trước có những đoạn phim truyền hình kinh điển có liên quan tới việc đào địa đạo. Đó là một đoạn phim về cuộc chiến tranh chống quân xâm lược bảo vệ quốc gia vừa hùng tráng vừa đau thương. Để chống lại quân xâm lược chiếm ưu thế về vũ lực, người dân Trung Quốc thông minh tài trí đã nghĩ ra rất nhiều phương thức chiến đấu đặc thù, trong đó loại nổi tiếng nhất chính là chiến đấu dưới địa đạo. Truyện "Đại Viên Vương "
Quân xâm lược phải đau đầu đối phó loại phương thức chiến tranh xuất quỷ nhập thần này, phải mời một vị chuyên gia đến để phá bỏ những mạng lưới địa đạo chẳng chịt ngang dọc, trong đó một biện pháp để phát hiện địa đạo chính là quan sát hơi nước từ mắt đất bốc lên vào lúc sáng sớm.
" Nếu dựa theo hình tượng này thì chẳng phải là phía trước có đại quân ẩn núp ở dưới lòng đất chờ ta sập bẫy ư? Binh mã của ai mà lại có năng lực thần kỳ như thế này chứ?" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi hét lớn hạ lệnh cho đại quân ngừng lại, lập thành trận thế đối phó quân địch. Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi khẩn trương như vậy thì không khỏi bật hỏi:" Thập Phương, huynh phát hiện ra cái gì chăng? Chẳng hay phía trước xuất hiện cái gì khác thường?"
Vương Phật Nhi đơn giản kể cho nàng nghe phán đoán của mình. Lệ Khuynh Thành lập tức kinh ngạc la lên thất thanh:" Muội tây tiến lần này cũng có đi ngang qua lãnh địa của Cơ Huyễn, nghe nói mười sáu thủ hạ của vị danh tướng Trung thổ này đều là những tướng lĩnh từng cầm quân trải qua trăm trận chiến, trong đó có một người được gọi là Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo với sở trường là đào địa đạo, thống lĩnh Thần Thử quân nổi danh là đội quân hùng mạnh trong thiên hạ. Nhất định là hắn mai phục ở phía trước."
Vương Phật Nhi lúc này mới đột nhiên nhớ ra rằng mình đã quên mất điều gì. Thương Vân Hồng mãi đến hừng đông mới rút khỏi doanh trại của Đại Lương Vương, thế thì mấy ngàn kỵ binh của hắn đã chạy đi đâu ?
" Khuynh Thành, muội dẫn tất cả kỵ binh đi về hướng Nam phương, tránh vùng địa đạo, vu hồi đến phía sau bọn chúng chờ khi phục binh trồi lên thì quay lại đánh úp."
Binh lính Đại Lương quân mới đầu hàng nên Vương Phật Nhi không có cách nào chỉ huy được theo ý muốn. Cũng may hắn vừa mới chỉnh đốn đội hình, dựa theo trình độ mà cứ năm trăm người chia thành một bộ, năm ngàn người lập thành một khúc và chọn ngẫu nhiên vài tên có võ công cao nhất trong đám Đại Lương để phân làm quan quân.
Sau khi Lệ Khuynh Thành rời đi, hắn lập tức sai một khúc binh mã đào một chiến hào thật sâu chạy ngang phía trước mặt, dĩ nhiên đã quyết định chủ ý muốn cùng ôm cây đợi thỏ chờ Tây kỳ quân phải tiêu hao.
"Không thể dự đoán được chiến ý của Đại Lương quân, cho dù là đánh như thế nào thì khả năng chúng sợ hãi chạy loạn khắp bốn phía vẫn gần như là chắc trăm phần trăm. Trong thời điểm này, nhất định phải bày ra thế vào đất chết để tìm đường sông, khiến cho bọn họ hiểu rằng nếu không liều mạng thì nhất định sẽ chết thì mới có thể k!ch thích được sức chiến đấu. Ta trước hết lập trận Ô Quy Thiết Dũng để xem vị huynh đệ ở dưới đất kia có phép thuật gì xoay chuyển tình hình!"
Đào xong chiến hào, Vương Phật Nhi ra lệnh dùng bùn đất đã đào lên đắp thành một gò đất ở phía sau chiến hào. Có lợi thế này, đứng trên cao nhìn xuống thì còn có gì có thể ngăn cản được tầm mắt chứ.
Còn chưa xong việc thì Nhạc Sư Đà đã dẫn quân đi điều tra trở về, thấy Vương Phật Nhi bày trận như vậy cũng cảm thấy kỳ quái, bẩm báo và hỏi Vương Phật Nhi:" Phía trước không có vấn đề gì, sao chủ công lại không đi tiếp nữa?"
Vương Phật Nhi chỉ về phía trước nói:" Nếu Mộ Dung Thôn dẫn dân chúng từ nơi này chạy đi thì chắc chắn trong lúc hoảng loạn bỏ chạy thì phải vứt bỏ lại dọc đường một ít đồ vật nhưng chúng ta hiện giờ lại không phát hiện được gì trên đường, còn nếu không phải Mộ Dung Thôn chạy theo hướng khác thì bọn họ đã bị người đánh bại, toàn quân bị giết hoặc bị bắt làm tù binh cho nên đường đi mới bị thu dọn sạch sẽ như vậy!"
Nhạc Sư Đà kinh hãi nói:" Không thể nào! không phải quân đội của Đại Lương Vương đã bị đánh tan rồi sao? Chẳng lẽ là Tây kỳ quân?"