Vương Phật Nhi đứng trên tường thành nhìn xuống cũng âm thầm kinh hãi. Hai phản vương có tổng cộng sáu bảy vạn binh mã, lại bí mật mang theo đến vạn thi binh, cho là Đại Lôi Âm tự thì số lượng thi binh cũng không nhiều như vậy. Đại Lương Vương có nhiều vật hi sinh nên công thành cực kỳ mãnh liều. Nếu Thanh Mộc thành không có tường cao thành vững còn Đại Lương Vương và Bắc Chu Vương lại quá nóng vội và không có cơ quan khí giới tấn công thành, bằng không đã công phá được từ lâu rồi.

Hơn nữa thi binh tấn công thành thì chỉ biết gác cây gỗ lớn vào đầu tường rồi leo lên nên cũng không khó phòng thủ. Đại Lương quân và Bắc Chu quân ngay cả thang cũng không có để cấp cho thi binh sử dụng.

Tướng sĩ Hoang Mộc quân phòng thủ ở trên tường thành đổ dầu hỏa xuống rồi dùng hỏa tiễn châm vào cây gỗ khiến bọn thi binh đều bị đốt cháy rơi xuống đất. Nhưng cũng có một số thi binh tương đối có khả năng, tuy có chút trở ngại vẫn có thể xông lên trên tường thành, cả người lửa cháy đùng đùng đánh nhau với binh lính.

Tướng sĩ Hoang Mộc quân cực kỳ có kinh nghiệm, không cần dùng đao thương gì mà cứ mấy người nâng một cây gỗ lớn chạy từ xa lại lấy đà rồi nện thẳng vào đầu đám thi binh xuất hiện trên bờ tường đánh chúng bay ra ngoài và té rớt xuống dưới thành.

Sau khi vào thành, Vương Phật Nhi lệnh cho đại bộ phận thủ hạ ở lại cửa thành để tiếp ứng đang lục tục kéo tới, giờ phút này bên cạnh chỉ có hơn ba trăm người cộng thêm Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng, Lý Huyền Cảm và Lệ Khuynh Thành nên vẫn có sức chiến đấu thật lớn. Nơi bọn họ đi qua thì những thi binh xuất hiện trên tường thành đều bị chém bay xuống.

" Hoang Mộc quân có thực lực rất mạnh mẽ, dưới tình huống thế này mà không chút hỗn loạn, nếu không thì binh lực của Đại Lương quân và Bắc Chu quân mạnh hơn tới năm lần, trận này còn đánh gì nữa!"

Đột nhiên có tiếng kèn lanh lảnh từ trong Đại Lương quân truyền ra, thi binh đang công thành không biết mệt mỏi đua nhau rút lui như thủy triều xuống. Lúc này, Mộ Dung Thôn, Thương Vân Hồng và các đại tướng của Hoang Mộc quân cũng vội vàng leo lên tường thành. Mộ Dung Thôn trông thấy Vương Phật Nhi liền chắp tay thi lễ, nói:" Xem ra hôm nay Đại Lương quân lại bắt đầu muốn chính thức công kích rồi."

Vương Phật Nhi lập tức hiểu rằng Đại Lương quân cũng chọn chiến lược giống như hăn là trước dùng thi binh tiêu hao thể lực của quân thủ thành, sau đó mới phái tinh binh tấn công.

Hoang Mộc quân vốn đang có chút mệt mỏi bỗng lập tức lên tinh thần, hiển nhiên cũng biết trận chiến đấu kịch liệt sẽ xảy ra. Vương Phật Nhi dõi mắt trông về phía xa, nhìn thấy cờ hiệu của Đại Lương Vương và Bắc Chu Vương đang chậm rãi di chuyển về hướng Thanh Mộc thành bên này. Sáu cánh quân to khỏe mặc áo giáp màu vàng từ trong đại quân lao vọt ra, động tác cực nhanh dựng hơn hai mươi tòa cơ quan tiễn tháp ở trước trận hình của hai đạo quân đó.

Vật này khác hẳn cơ quan chiến lâu mà Vương Phật Nhi phát hiện ở Đại Lôi Âm tự, công dụng cực kì đơn sơ, chỉ là một tòa tháp bằng trúc cao ba mươi trượng có thể di động được, trên đó có thể chứa năm mươi binh sĩ bắn tên mà thôi.

Nhóm Thương Vân Hồng, Mộ Dung Thôn xắp xếp trận địa sẵn sàng đón quân địch, đội quân cũng tên cũng đã lắp tên dài, chuẩn bị lập tức dùng mưa tên công kích.

Nhạc Sư Đà ghé vào tai Vương Phật Nhi nói:" Chiến sĩ Thỉ Phong Doanh chúng ta chỉ mang theo rất ít tên, như vậy căn bản không dùng mưa tên ứng phó được, không bằng xuống khỏi tường thành đi?"

Vương Phật Nhi gật đầu, ra lệnh:" Công Vọng, ngươi cùng Sư Đà, Huyền Cảm dẫn binh sĩ xuống khỏi tường thành tránh đi. Mộc Liên trưởng lão, ngươi dẫn người Đại Lôi Âm tự chúng ta ở Thanh Mộc thành nhanh chóng theo ta đến hội hợp với Thỉ Phong Doanh."

Mộc Liên trưởng lão gật đầu, lập tức quay người rời đi. Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng cũng dẫn người rời khỏi tường thành. Vương Phật Nhi nói với Lệ Khuynh Thành:" Đại Lương Vương biến thành cái loại này bộ thật khó có thể giết nổi. Nàng có biện pháp gì không? Có bí quyết chuyên dụng để đánh chết thiên thi ấy?" Truyện "Đại Viên Vương "

Lệ Khuynh Thành cười đáp:" Nếu muội biết thì sao lại không nói cho huynh? Thiên thi có dị năng phục hồi rất mạnh nên khó mà g!ết chết được, trừ phi có thần binh Pháp hệ rất mạnh hoặc là thần binh Hồn hệ thì mới có khả năng làm tổn thương căn cơ của hắn. Hoặc nữa là pháp thuật trừ tà của hai môn Phật Đạo thì cũng có thể có tác dụng sát thương, nhưng với công lực của Thập Phương huynh thì còn chưa đủ để đánh thiên thi bị thương nặng."

" Ngay cả Hắc giáp huyền kỵ nhiều đến như vậy mà còn giết không nổi hắn, chuyện này khá là đau đầu. Nếu là có thể chuyển đi cho người khác đau đầu thì tốt hơn." Vương Phật Nhi nghĩ thầm trong lòng bảy tám chủ ý nhưng đều không nắm chắc cả mười phần nên cũng đành tạm thời bỏ qua.

Tiễn lầu của Đại Lương quân và Bắc Chu Vương được từ từ đẩy đến trước Thanh Mộc thành. Mộ Dung Thôn đã hạ lệnh binh lính ẩn nấp ở sau tường thành, cho dựng mấy trăm ngàn chiếc lá chắn lớn che chỗ trống trải. Mấy đại tướng lĩnh Hoang Mộc quân mặc giáp trụ che kín toàn thân, lại có hộ thân chân khí nên cũng không sợ tên, vẫn đứng ở trên tường chỉ huy.

Bỗng từ trong Đại Lương quân vang lên một tiếng thét ra lệnh, hơn hai mươi chiếc cơ quan tiễn lầu cùng bắn tên ra. Tên bay như mưa, lập tức Hoang Mộc quân mặc dù có tường thành hỗ trợ vẫn có thương vong. Quân cung tên của hai bên bắn nhau. Vương Phật Nhi nhất thời nổi hứng, rút Cầu Long cung ra, vươn tay chụp vào không trung bắt lấy một mũi tên dài rồi đặt lên dây cung. Hắn nhẹ nhàng kéo dây, cung cong như trăng tròn, tên được hắn truyền vào một đạo Đại Nhật chân hỏa trông như là rồng lửa, uy lực lớn hơn so với bất cứ loại hỏa khí gì.

Ầm một tiếng, một chiếc cơ quan tiễn lâu đột nhiên chấn động rồi không thể di chuyển được nữa.

Vương Phật Nhi thành thạo về cơ quan thuật, tất nhiên hiểu nhược điểm của cơ quan tiễn lâu nên không bắn người mà nhắm ngay vào chỗ then chốt của cơ quan tiễn lâu, khiến cho nó lập tức mất đi hơn một nửa sức chiến đấu.

Cơ quan tiễn lâu không thể di chuyển thì liền trở thành cái bia. Đội quân cung tên của Hoang Mộc quân liền tập trung bắn vào chiếc cơ quan tiễn lâu đó, trong khoảnh khắc đã g!ết chết hai ba mươi tên cung thủ của Đại Lương quân.

Trung thổ Thần Châu cực chuộng võ, bởi vậy cung thủ trong quân đội đều là những võ giả có tay rất khỏe, đều sử dụng trường cung cao bằng thân người có thể bắn xa hơn hai ngàn bước. Người thuộc binh chủng tinh nhuệ này một khi chết trận thì rất khó bổ sung.

Vương Phật Nhi liên tiếp phát ra tám mũi tên bắn cho tám chiếc cơ quan tiễn lâu ngừng chạy. Mất năng lực di động, sức phòng ngự lại kém hơn tường thành rất nhiều, uy lực của cơ quan tiễn lâu lập tức suy giảm mạnh. Bên Hoang Mộc quân tức thì sĩ khí dâng cao, phòng thủ nghiêm mật ở các khu vực tường thành chờ đợi bộ binh đi theo cơ quan tiễn lâu đến công thành.

Mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu cá nhân nhưng đây là lần đầu trông thấy quân đội chính quy ở Trung thổ Thần Châu giao chiến trên quy mô lớn nên Vương Phật Nhi cũng được mở rộng tầm mắt. Hắn thầm nghĩ:" Dùng cơ quan tiễn lâu đi trước, bộ binh theo sau đúng là chiến pháp công thành tốt nhất. Nếu có thể có cơ quan chiến lâu càng mạnh, trên đó có cung nỏ hạng nặng và sức phòng ngự thật tốt thì cũng chẳng thua kém tường thành bình thường, sức sát thương lại lớn gấp bội, bên thủ thành cũng không có ưu thế gì đáng kể


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play