" Đại Lôi Âm tự mặc dù không tệ nhưng tại hạ chỉ thích rượu với mỹ nhân, không có cảm tình với hòa thượng, xin chuyển lời tới Vương Phật Nhi trụ trì, nói rằng Hoa suất của Mộc tộc rất bội phục cách dạy dỗ đệ tử của hắn." Truyện "Đại Viên Vương "
Võ tướng trung niên nói xong lập tức bình thản tự nhiên rời đi. Vương Phật Nhi nghe mà trong lòng run lên, biết rằng người này mới là chướng ngại lớn nhất trong việc đoạt chức chấn thủ Nam Thiên Môn quan lần này.
" Thế ra cả Hoa suất của Mộc tộc cũng đã chú ý tới Đại Lôi Âm tự rồi. Nếu không phải là ta tự thân ra tay thì chỉ sợ là Đại Lôi Âm tự chúng ta năm nay lấy không nổi chức chấn thủ Nam Thiên Môn quan này. Tám đại thủ tọa trong chùa thì chỉ có hai vị trưởng lão Linh Sơn và Phật Đà Cái mới có thể sánh với người này."
Mặc dù viên võ tướng trung niên đã tự che dấu chân khí của bản thân vô cùng tốt nhưng qua một chiêu giao thủ vừa rồi và những biểu hiện của hắn, Vương Phật Nhi đã thấy rõ tận chân tơ kẽ tóc, tự nhiên rút ra được cái kết luận kinh người này. Người này ít nhất cũng phải ở cấp bậc tương đương với mười đại yêu tướng, tu vi phải ở mức nhi, tam phẩm. Nếu vừa rồi không phải hắn sử dụng một chiêu" Kiếm quyết" khiến cho đối phương cảm thấy khó có thể thu thập được mình thì e là không thể tránh được một trường ác đấu.
Những võ tướng mà hắn thu phục đều có đồng bạn đi cùng, trông thấy Vương Phật Nhi uy phong lừng lẫy, đánh bại các đối thủ thì lập tức tiến lại nói chuyện với đồng hương hoặc là đồng môn của mình, hỏi có thể gia nhập làm môn hạ Đại Lôi Âm tự hay không.
Vương Phật Nhi hỏi sơ qua vài câu, mới biết rằng võ học ở Trung thổ Thần Châu cực kỳ thịnh hành, Đại Càn vương triều còn tốt một chút là văn hóa phát triển nên có nhiều cách sinh sống chứ Tây Địch thì số người chuộng võ không hề kém nên cung về võ tướng luôn vượt quá cầu.
Những võ tướng này tu vi chỉ có bát hay cửu phẩm, thậm chí có người chưa nhập phẩm, lại không có con đường nào khác là khi nghèo thì chém giết, giàu có lên mới để ý đến nhân nghĩa, không ít người kiêm cả làm sơn tặc. Trong đó đại đa số có võ công còn không bằng cả mấy trại chủ lúc trước Phượng Sồ thu nhận.
Tuy nhiên, bây giờ Đại Lôi Âm tự dân cư ít đến thê thảm nên mặc dù Vương Phật Nhi không hề coi trọng mấy tên võ tướng vô dụng này nhưng cũng không muốn bỏ qua, bèn độ lượng thoải mái thu nạp tất cả.
Lúc này, viên lễ quan đen đủi kia mới tỉnh lại, nhưng giờ thì Vương Phật Nhi đã không còn đối thủ nữa. Hắn cực kỳ miễn cưỡng tuyên bố Vương Phật Nhi giành được chức chấn thủ Nam Thiên Môn quan, đất phong là Nam Thiên môn quan rồi ném ấn tín đã chuẩn bị từ trước cho Vương Phật Nhi, xong lập tức phất ống tay áo bỏ đi. Truyện "Đại Viên Vương "
Quyền lực của Ngọc Lê vương triều đã sa sút, viên lễ quan này thân là khâm sai của Thiên triều nhưng cũng không làm gì được một võ tướng vô danh như Vương Phật Nhi, trong lòng cũng rất là uất ức.
Vương Phật Nhi dùng thủ đoạn lôi đình, kết thúc tranh đấu trong mấy canh giờ ngắn ngủi, thu nhận được hơn ba mươi thủ hạ. Các luận võ trường khác thì không được dễ dàng như vậy, ở mấy lôi đài, bên cạnh đều có người đang tay đấm chân đá. Vương Phật Nhi thấy hứng thú, lập tức dẫn thủ hạ đi vòng quanh tìm xem có trận luận võ nào thấy hứng thú thì vào xem náo nhiệt.
Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà là hai đại cao thủ một tả một hữu hộ vệ khiến cho Vương Phật Nhi cảm thấy rất là uy phong. Mười người có thể tiếp một chiêu của hắn mà không ngã đều có tu vi ngũ phẩm, cộng thêm hai người này thì nhóm của Vương Phật Nhi cũng được xem là khá mạnh.
Bọn họ liên tục đi ngang qua một số lôi đài, nhưng người luận võ bên trên không khiến cho Vương Phật Nhi hứng thú. Nhưng đến luận võ trường Thiên vũ số sáu thì Vương Phật Nhi nổi hứng bừng bừng dừng chân lại. Trên luận võ trường này chính là Duyên Phong Nguyệt vừa rồi điều khiển chiếc chiến xa mười sáu con mãnh thú.
Vừa rồi trên chiến xa có rất nhiều mỹ nữ, Vương Phật Nhi không thấy rõ ai mới là chính chủ, nhưng đến luận võ trường thì tất nhiên là chỉ có Duyên Phong Nguyệt mới đủ tư cách lên đài. Hắn nhìn cô gái đang luận võ với một gã đại hán thô kệch thuộc Trư đầu yêu tộc ở trên đài, lại nhìn các nữ chiến sĩ ngồi trên chiếc chiến xa to lớn dừng ở bên cạnh lôi đài, lập tức lắc đầu, thầm thở dài:" Thì ra cái cô Duyên Phong Nguyệt chính là người có nhan sắc kém nhất trong số các cô gái này, dường như thủ hạ ai cũng đều đẹp hơn cô ta một chút. Nhưng mà nói về dang vóc thì thật ra cô ta cũng giống nữ vũ thần Tàng Dạ Linh, trông rất cao ráo."
Duyên Phong Nguyệt cũng là người của Ngột Tư tộc. Ngột Tư tộc là chủng tộc có tướng mạo phân hóa thành hai cực rõ rệt nhất trong các tộc của Tây Địch yêu, nam cực thô và hiếu chiến, nữ cực xinh và duyên dáng. Duyên Phong Nguyệt ở trong Ngột Tư tộc cũng chỉ thuộc loại trung bình, nhưng người thì cao hơn nhiều so với nhân tộc của Đại càn vương triều, hai chân dài, là cặp đùi thon thả đẹp đến mê người mà Vương Phật Nhi đã qua hai kiếp làm người mới lần đầu tiên trông thấy.
Hơn nữa, nàng có chiếc eo nhỏ nhắn gần như chỉ bằng chét tay cực kỳ mềm dẻo. Rất nhiều lần gã đại hán Trư đầu tộc định dùng sức mạnh đánh những chiêu số quét ngang người muốn bức nàng phải hạ đài, cơ hồ đều khiến cho Duyên Phong Nguyệt không còn góc độ có khả năng né tránh được nữa nhưng nàng tựa như toàn thân không có xương cốt, mọi khớp xương đều có thể uốn được, chiêu số võ công cực kỳ quỷ dị.
Khương Văn Lễ thấy Vương Phật Nhi xem đến xuất thần, bèn đi tới gần nói:" Ngột Tư tộc là hậu duệ của tướng trấn thủ khinh đô nên chiêu số võ công từ xưa đến nay vẫn cương mãnh, tuy nhiên Duyên Phong Nguyệt không đủ tư chất nên không học được các loại vũ kỹ của Ngột Tư tộc, phải đi bái một vị võ học đại tông sư của Đế Già tộc làm sư phụ, học được môn Thiên Xà thủ này. Nàng học còn chưa thành, bằng không tên võ tướng Trư đầu tộc này không thể chống đỡ được quá trăm chiêu."
Vương Phật Nhi liên tục gật đầu, rất hài lòng với lời giải thích của Khương Văn Lễ. Ban đầu hắn thấy rất vừa ý với hình thức của Khương Công Vọng, hi vọng sẽ tạo ra một ngôi sao võ tướng mới, còn thì không mấy để ý tới hai viên tướng họ Khương kia. Nhưng giờ hắn lại nghĩ rằng có một người vạn sự thông như vậy ở bên cạnh thì tốt hơn nhiều.
" Võ công của Duyên Phong Nguyệt thấp kém như vậy, ta thấy nàng không có mấy hy vọng trong lần luận võ tranh đoạt đất phong này. Nhưng tại sao cô ta lại không tự biết mình, không tu luyện võ công thêm vài năm rồi mới đến Bạch Nguyệt thành tham gia đại lễ?"
Nghe Vương Phật Nhi hỏi, Khương Văn Lễ xấu hổ cười, nói:" Mặc dù võ công của Duyên Phong Nguyệt không cao nhưng phụ thân cô ta lại rất được trọng vọng, có chút giao tình với vài yêu tướng, còn bản thân lại có đệ đệ là Hi suất của Ngột Tư tộc, bởi vậy cô ấy nắm cực kỳ chắc là sẽ giành đượcthắng lợi cuối cùng!" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi ôi lên một tiếng, không hỏi nữa. Hắn vốn chẳng biết là ở đại lễ này có một số lôi đài đã được mọi người bỏ qua từ trước, đám lưu lãng võ tướng vốn không dám báo danh tranh đoạt. Đại Lôi Âm tự không có thực lực này nên Vương Phật Nhi không nghĩ đến mấy cái ngoắt nghéo rất nhỏ này.
Tên võ tướng Trư đầu yêu tộc trên đài đã trở nên chật vật đỡ trái hở phải. Nhãn quang của Vương Phật Nhi rất lợi hại, tất nhiên nhìn rõ tên võ tướng Trư đầu yêu tộc giả vờ thất bại, tức thì mất hứng thú đối với lôi đài này, quay đầu hỏi:" Văn Lễ có biết luận võ trường của nữ vũ thần Tàng Dạ Linh là số bao nhiêu không? Chúng ta đi xem ở đó náo nhiệt như thế nào?"