Hai người vui vẻ giải tán, mấy ngày sau đã sẵn sàng xuất phát. Vương Phật Nhi tất nhiên không có tùy tùng, còn Vân Lĩnh Thuật thì mang theo tám thân binh, khôi giáp chỉnh tề, kỵ thú uy mãnh.

Trung thổ Thần Châu lúc này đã vào thời phân tranh loạn thế, chẳng những Ngọc Lê vương triều của Tây Địch yêu tộc không đủ sức cai quản các yêu suất, yêu tướng, mà Đại Càn vương triều cũng chỉ có thể khống chế Đế đô An Nguyên thành và bốn trấn lân cận kinh kì, Đông Hải tướng quân khống chế ba trấn vùng Đông hải, trong số Tiết độ sứ của mười sáu trấn thì có chín người chỉ giả bộ tuân lệnh của đương kim hoàng đế.

Bọn họ lần này phải đi ngang qua địa bàn do mấy nhân vật có thực quyền trong Yêu tộc khống chế và vài nơi giao tiếp giữa các thế lực lớn, Vân Lĩnh Thuật liên tục dặn dò:" Chúng ta tuyệt đối không thể kinh động đến mấy tên yêu tướng, yêu suất này. Bọn họ hoàn toàn không muốn chúng ta danh chính ngôn thuận được phong tước vị, nếu có thể thuận tay tiêu diệt thế lực của kẻ khác thì chắc chắn sẽ động thủ. Hơn nữa, ở nơi giao thoa giữa các thế lực lớn có rất nhiều thế lực yêu tộc không chịu quản thúc, hành động độc lập, chẳng khác gì mười tám phản vương của Đại Càn vương triều, căn bản không sợ gì cả, ra tay tàn nhẫn." Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi nghe vậy liên tục gật đầu. Hắn cũng chẳng sợ đám này, dựa vào đệ nhất biến của Nguyên tổ Thủy thần biến - Li Loan biến đã luyện thành có thể hóa thân làm chim lớn bất cứ lúc nào, bay trên cao chạy trối chết thì cả Lệ Khuynh Thành cũng không cản được hắn chứ đừng nói mấy cái thế lực này. Hắn chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng lời dặn của Vân Lĩnh Thuật nhưng không chút sợ hãi.

Kỵ thú của nhóm này đều có cấp bậc trên linh tuấn, đến đêm thì đã đi cách Thanh Mộc thành hơn hai ngàn dặm. Vân Lĩnh Thuật cực kỳ thông thạo lãnh địa của Hoang Mộc Đại tướng, bảo Vương Phật Nhi:" Thập Phương tiểu đệ, ba ngày nữa thì chúng ta sẽ ra khỏi khu vực do Hoang Mộc Đại tướng thống lĩnh, đêm nay đến Nộ Lĩnh trấn ở phía trước nghỉ ngơi nhé!"

Vương Phật Nhi gật đầu, chỉ thúc dục Phi Vân Đà chạy theo Vân Lĩnh Thuật tiến về phía trước. Theo hướng Vân Lĩnh Thuật chỉ, hắn nhanh chóng nhìn thấy loáng thoáng có một thôn trấn ở phía trước nhưng trông thấy bên ngoài mơ hồ có vô số bóng người chuyển động, thi thoảng lại có tiếng rống truyền đến, nhất thời kinh ngạc hỏi:" Trấn nhỏ như vậy mà cũng có người nuôi dưỡng thi binh sao? Vì sao thi khí lại dày đặc thế này?"

Linh giác của Vân Lĩnh Thuật thua Vương Phật Nhi một bậc, còn chưa thấy rõ được cảnh tượng phía trước. Dù sao Vương Phật Nhi tu hành tại Ác Quỷ đạo, đột phá được dị năng đệ tam nhãn Vị Na thức, sáu loại cảm giác được tăng cường rất lớn, cao thủ bình thường không thể sánh được. Hắn nghe vậy lập tức kinh hãi, quát:" Chỉ sợ là có thi binh du tán đến tấn công Nộ Lĩnh trấn, chúng ta mau đi cứu viện."

Vương Phật Nhi cũng tỉnh ngộ ra. Đại Lôi Âm tự thu dưỡng rất nhiều thi binh, trong lúc vô ý hắn lại quên mất bản tính hung tàn của bọn này. Thi binh không phải là không uống không ăn mà vẫn có thể hành động được, không được nuôi bằng máu thịt thì sẽ suy yếu rất nhanh.

Thi binh quanh quẩn bên ngoài Nộ Lĩnh trấn chính vì quá đói mà công khai công kích tiểu trấn này. Truyện "Đại Viên Vương "

Nộ Lĩnh trấn có hơn vạn dân cư, không đến ngàn thanh trung niên, cũng không có quân đội đồn trú. Mọi người đã quen với cuộc sống loại này, xây dựng tường cao vây quanh tiểu trấn, nhưng không biết vì sao lần này lại hấp dẫn hai, ba nghìn thi binh đến công kích. Cư dân trong trấn phòng thủ cực khổ mấy ngày, ngay cả người phái đi cầu viện cũng chưa một lần có thể thoát khỏi vòng vây của thi binh.

Kỵ thú của Vân Lĩnh Thuật và tám gã thân binh thủ hạ là Long Dương sừng xoắn, một loại kỵ thú ở bên trong lãnh địa của Hoang Mộc Đại tướng, có thể ngày đi ba nghìn dặm, có tư cách linh tuấn lại vừa giỏi về đi đường núi, sức chịu đựng không phải tầm thường. Mặc dù chạy suốt một ngày, vài con Long Dương sừng xoắn đã mỏi mệt nhưng khi Vân Lĩnh Thuật thúc chạy nước rút thì cũng chỉ trong vài lần hít thở đã đến giữa đám thi binh.

Vân Lĩnh Thuật xòe tay ra, từ năm đầu ngón tay phóng ra năm sợi dây mây uốn lượn, quất vun vút, đánh cho năm sáu gã thi binh tan thành từng mảnh. Thân binh thủ hạ của hắn công lực cũng không tầm thường, mặc dù chỉ có tu vi thất, bát phẩm nhưng cực kỳ dũng mãnh, hô nhau kết thành một trận thế nho nhỏ.

Vương Phật Nhi đến cuối cùng, cũng không phải Phi Vân Đà của hắn chạy chậm mà là hắn muốn xem đám thi binh này có giá trị thu phục hay không. Quan sát một vòng, Vương Phật Nhi khẽ lắc đầu. Đám thi binh này chỉ có hai, ba tên thi tướng có phẩm bậc, khả năng cũng bình thường. Hắn đến chậm một chút nhưng lập tức cũng có hơn trăm tên thi binh không phân tốt xấu xông tới.

" Giết!"

Vương Phật Nhi bất ngờ hét lớn, rút Thanh Cung mộc ra, vung tay múa thành sáu bảy thanh bổng lớn, dùng thế Hoành tảo thiên quân xông vào giữa đám thi binh đánh giết.

Vân Lĩnh Thuật ban đầu định sai thủ hạ bảo vệ Vương Phật Nhi, nhưng vừa thấy bổng pháp của Vương Phật Nhi cực kỳ uy mãnh đánh bạt thi binh thành một lối rộng, lập tức bỏ đi ý nghĩ này." Xem chừng bổng pháp của Thập Phương tiểu huynh đệ cũng được rèn luyện nên từ trong chiến trận, mặc dù chiêu pháp có chút thô thiển nhưng lại thích hợp nhất trong hỗn chiến, ta thật đã xem nhẹ hắn rồi, lo lắng phí công."

Vân Lĩnh Thuật đã yên tâm, múa roi mây như điện chớp, một lát sau đã đánh giết xuyên qua vòng vây của đám thi binh tới bên ngoài Nộ Lĩnh trấn, hét lớn một tiếng, truyền âm thanh ra ngoài xa:" Ta chính là Vân Lĩnh Thuật, Thành chủ Mục Vân thành, thủ hạ Hoang Mộc Đại tướng, người trong trấn hãy tiến lên nói chuyện."

Trong Nộ Lĩnh trấn lập tức truyền ra một giọng già nua, run rẩy kêu lên:" Chẳng biết Vân Lĩnh Thuật tướng quân mang đến bao nhiêu viện binh?"

Vương Phật Nhi quét ngang một bổng đánh bay ba tên thi binh, quát lớn tiếp lời:" Bọn tại hạ chỉ có mấy người này thôi, nào có viện binh cái gì, còn không mau để chúng ta tiến vào."

Trong thời gian này, Vương Phật Nhi dùng Thanh Cung mộc quét, đâm, vụt, đập, đánh nát hơn trăm thi binh. Hắn cố ý hạn chế công lực ở dưới thất phẩm mà đã có thể giành được kết quả như thế, tự nhiên là không sợ đám thi quỷ hỗn tạp này. Tuy nhiên, cho dù võ công của hắn cao tới đâu thì cũng không thể đánh nhau với hai ba nghìn thi binh, đến khi chân khí tiêu hao hết thì cũng khó tránh khỏi phải bỏ chạy.

Một số cư dân Nộ Lĩnh trấn đứng trên tường cao thấy Vương Phật Nhi anh dũng như thế thì đều khá là mừng rỡ. Một lúc sau, cái giọng già nua kia mới đáp lại:" Ta mở cửa trấn, các ngươi phải vào trong thật nhanh."

Vân Lĩnh Thuật lập tức lên tiếng đáp ứng, cùng tám gã thân binh thủ hạ kết thành trận thế tại ngoài cửa trấn. Vương Phật Nhi đã thúc Phi Vân Đà nhập vào bên trong đó. Cư dân của trấn mau chóng hành động, cửa trấn từ từ đóng chặt lại.

Khi Vân Lĩnh Thuật và Vương Phật Nhi rút lui vào trong trấn, mặc dù cũng có một số thi binh xâm nhập vào theo, nhưng dân cư trong trấn đã lập tức đóng cửa, mấy thi binh tiến vào này không chịu được một lát đã bị giết hết sạch.

Một ông lão lập cập tiến đến trước mặt hai người, cất tiếng nói:" Vốn mấy ngày trước có người dân của trấn phát hiện được một ngôi mộ cổ, không cẩn thận làm nó tiết ra thi khí nên mới hấp dẫn nhiều thi binh như vậy. Mấy ngày nay, số lượng càng tăng thêm nhiều hơn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play