Người thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này đi trên đường cái chưa được bao xa đã gặp phải một đội khinh kỵ binh tuần đêm. Viên tiểu đội trưởng nhìn thấy hắn lập tức sầm mặt quát:" Ngươi là ai? Không biết lệnh cấm đêm của Thanh Mộc thành là quá giờ thần không được ra đường sao?"

Thiếu niên giương mắt nhìn, chẳng hề quan tâm hỏi:" Ta vẫn nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở mấy phố ngoài kia, lệnh cấm đêm là cái gì, sao ta không biết? Truyện "Đại Viên Vương "

Một tên lính gầm lên:" Ngươi còn dám lắm mồm, thoáng nhìn cũng biết là lưu dân của Đại Lôi Âm tự. Vô giáo dục. Giờ bắt về đánh mấy trăm roi rồi trả cho Mộc Liên quản lý!"

Hắn vung cây trường thương, đâm luôn một nhát. Thiếu niên cũng có thể nhận ra tên lính này không có ý giết người nên chỉ đâm vào bả vai, nhưng nếu đối phương bị cây trường thương đâm trúng thì cánh tay chắc chắn sẽ bị tàn phế. Truyện "Đại Viên Vương "

Hắn liền nổi giận quát:" Thủ hạ của Hoang Mộc thật không chịu nói lý!"

Thiếu niên vươn tay chộp một trảo. Không kịp thấy hắn sử dụng chiêu thức gì, chỉ phất một cái vào cây trường thương của tên lính kia, một luồng lực đạo băng hàn quỷ dị từ cán thương truyền đến làm tên lính lập tức như bị sét đánh, hộc máu ngã lăn xuống ngựa.

Tiểu đội trưởng giận dữ, đang định ra tay thì thấy người thiếu niên lắc đầu thở dài, nói mấy tiếng:" Đánh đấm thật sự quá chán, một đám phế vật chẳng đáng quan tâm." Thân hình thiếu niên nhoáng lên, bỗng biến mất ngay trước mắt mọi người. Võ công của hắn không tồi, thế nhưng cũng không thấy được đối phương đã rời đi như thế nào. Giờ thì hắn mới hiểu là đã gặp phải cao thủ, nhất thời hoảng sợ chẳng biết phải gì. Bọn hắn đóng chốt ở đây là có ý giám thị Mộc Liên, để cho người trốn ra ngoài là lỗi cực lớn, chắc chắn sẽ bị thượng cấp xử phạt nghiêm khắc.

Thiếu niên thoát khỏi lính tuần thành bèn hết sức cao hứng tiến đến khu vực phồn hoa nhất của Thanh Mộc thành. Thanh Mộc thành mặc dù ở nơi biên hoang, nhưng Hoang Mộc Đại tướng cầm quân có phương pháp nên số lượng cư dân rất đông. Hơn nữa, đây lại là nơi giao thoa giữa các thế lực bốn phương, mặc dù Đại Càn vương triều và Tây Địch đang giao chiến, nhưng giao dịch lén lút trong dân gian vẫn cực kỳ phát triển. Có rất nhiều thương nhân qua lại nên Thanh Mộc thành cũng có vẻ sầm uất.

Giờ đã được tính là đêm khuya, các tửu lâu bình thường đều đã đóng cửa, chỉ có một số thanh lâu thì lại vô cùng náo nhiệt. Thiếu niên cũng không thích loại chỗ như thế này, nhưng vì không có lựa chọn khác nên hắn cũng phải vui vẻ chịu đựng.

Khu phố đêm phồn hoa này của Thanh Mộc thành có chừng bảy tám nhà. Thiếu niên chọn một nhà lớn nhất rồi hoan hỉ đi vào, lập tức có mười cô gái trang điểm diêm dúa tiến tới.

Mặc dù quần áo không sang trọng nhưng thiếu niên có khuôn mặt thư sinh tuấn tú, mấy cô gái này cũng vẫn vui mừng, líu la liu lo, lôi lôi kéo kéo cựu kỳ nhiệt tình.

Thiếu niên cười, nói:" Ta đến đây là để tìm người, các vị tỷ tỷ không nên nhiệt tình như thế, trên người ta chẳng có gì đâu." Nghe đối phương nói không có tiền, chỉ đến tìm người, mấy cô gái này liền mất hứng, bỏ ra cửa tiếp tục chờ bò lạc đến.

Thiếu niên lắc đầu, thầm nghĩ:" Mấy cô gái này xấu quá. Nếu như ta thật sự muốn uống rượu chơi hoa thì phải tìm hồng bài của nơi này mới được." Hắn tiếp bước đi vào trong, lần này lại có một mỹ phụ trung niên, khẽ cười tiến ra tiếp.

" Ta cần một bàn tiệc cao cấp, hãy dọn ra trước rồi tìm mấy cô nương đến để ta chọn!"

Nghe thiếu niên nói rất thành thạo, mỹ phụ trung niên liền cười và dẫn hắn vào một phòng thanh nhã, chưa quay ra đã truyền mang rượu và thức ăn đến. Mỹ phụ trung niên cợt nhả với thiếu niên vài câu rồi đi ra tiếp đón khách khác. Bà ta vừa đi ra, thiếu niên lập tức không chịu đựng nổi nữa.

" Thức ăn ở Đại Lôi Âm tự chỉ toàn là những thứ quái quỷ gì đó, rốt cục có thể ăn no rồi đây, đêm nay cần phải ăn xả láng!"

Hắn vớ lấy đũa, ăn như rồng cuốn. Đến khi hắn ăn đã khá no nê, tự rót bát nước trà tráng miệng mà vẫn chưa thấy ai dẫn cô nương đến. Nghe thấy bên ngoài ra ra vào vào cực kỳ náo nhiệt, thiếu niên thấy khá kỳ quái.

" Nơi này không chuyên nghiệp, dám để khách chịu lạnh lâu như vậy, chẳng lẽ bọn họ biết được là ta không có tiền? Chỉ chuyên môn ăn chực sao?"

Thiếu niên uống nước trà xong, thầm nghĩ:" Đã không có người đến tiếp, lại vừa ăn no, tiện thể chuồn luôn đi." Hắn ho khan một tiếng, lặng lẽ đứng dậy đi ra cửa phòng khách, thấy bên ngoài không có ai liền bước ra. Vừa đi được mấy bước, hắn chợt nghe thấy tiếng gào hét:" Tên tiểu tặc Vương Phật Nhi kia, ta nhất định phải chém ngươi thành trăm mảnh......" Truyện "Đại Viên Vương "

Thiếu niên tức thì nhảy dựng lên. Ủa, ta dùng mặt nạ Huyễn Điệp, không ai nhận ra được mới đúng chứ? Tại sao lại bị khám phá hành tung." Hắn ngầm vận Thập Phương Trảm Tướng Quyển, chỉ chờ có người đánh tới là hạ sát thủ. Nhưng rồi lại nghe tiếp một câu:" Đại Lương Vương cần gì phải tức giận như thế. Chúng ta là những vị Vương làm phản trong thiên hạ, cần gì phải so đo với một đứa trẻ sáu tuổi chứ. Ta kính ngươi một ly!"

" Đại Lương Vương? Sao hắn lại đến đây?"

Việc trà trộn vào trong đội ngũ của Mộc Liên trưởng lão thì Vương Phật Nhi vẫn chưa nói cho bất cứ một ai biết, lúc nghe thấy có người nhắc tới hắn thì quả thật cũng lạnh người, sau khi nghe thêm vài câu, hiểu ra không phải là mình đã bị phát hiện thì lại nổi lên lòng hiếu kỳ.

" Đại Lương Vương ở đây với ai vậy? Thằng nhãi này thật sự là to gan, bao nhiêu lần dám lẻn vào thành trì của quân địch!"

Đúng lúc này, một nữ tỳ xinh xắn bưng mâm thức ăn nóng hôi hổi đi ngang qua, Vương Phật Nhi liền tiến đến, vung tay vỗ vào gáy cô nữ tỳ rồi nhanh tay đỡ lấy mâm thức ăn trước khi cô ta té xỉu.

Hắn một tay kéo cô nữ tỳ đó vào trong phòng khách của mình ban nãy, sử dụng dị năng của mặt nạ Huyễn Điệp nhanh chóng biến hóa thành bộ dáng giống hệt cô ta. Mặt nạ Huyễn Điệp này mặc dù có thể biến hóa hình dáng tướng mạo nhưng người sử dụng cần phải nghĩ đến mới được. Khi Mã Quý Tử có trong tay, hắn chỉ có thể nghĩ đến cái gương mặt ngựa kia nên tất nhiên không thể biến thành loại đẹp trai siêu cấp được. Mặt nạ Huyễn Điệp tới tay Vương Phật Nhi thì mới thể hiện hết công dụng của nó là có thể tùy ý biến đổi hình dáng tướng mạo.

Vương Phật Nhi nâng mâm thức ăn, đi đứng uốn éo, ngang nhiên tiến vào phòng của Đại Lương Vương. Hắn yên lặng đặt mâm đồ ăn xuống, đã thấy trong phòng có khoảng bảy tám người, một người đàn ông cực kỳ lịch sự ngồi đối diện với Đại Lương Vương, những người còn lại thì đứng ở sau lưng hai người.

Khuôn mặt khá trẻ của Đại Lương Vương đã xám ngoét, mắt bừng lên những tia lửa kỳ dị có vẻ mạnh hơn một chút so với lần gặp trước, tay đặt trên bàn, trên cổ tay có một tấm đồng cổ đang khẽ rung động.

" Nếu hai ta không bắt tay hợp tác, đến khi Hoang Mộc Đại tướng và Vương Phật Nhi cấu kết với nhau thì chỉ sợ tai họa không còn xa nữa......"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play