Hoàng Khiếp Tuyết cùng Phương Linh Hồng đều là những phụ nữ có kiến thức rất rộng, gia thế không tầm thường, một người là phu nhân của Châu mục, một là vợ phú hộ của Linh châu phủ. Vương Phật Nhi lấy chiếc bình Tàng Kiều ra, hai người lập tức biến sắc.
" Nếu để bị phong ấn vào trong bình này thì chỉ có thể làm vật cho người ta thưởng thức, sống còn không bằng chết!" Ý nghĩ này lởn vởn trong đầu đám phụ nữ.
Hoàng Khiếp Tuyết vốn khá tự kiêu, nghĩ rằng với thân phận của mình thì Vương Phật Nhi sẽ không trách móc gì, nhưng khi trông thấy bình Tàng Kiều thì tay chân cũng nhũn ra. Vương Phật Nhi vẫn còn chưa biết đại đa số công hiệu của chiếc bình này, chỉ cho nó là một thứ đồ chơi nhưng Hoàng Khiếp Tuyết thì lại biết rõ.
Trượng phu của bà ta từng ở tại thành An Nguyên nơi Đế đô, từng thấy một bộ chín chiếc bình Tàng Kiều ở trong phủ đệ của Đông Hải tướng quân, mỗi chiếc chứa từ tám đến mười sáu ca kỹ. Đông Hải tướng quân Lô Chính Dương khoái chí khoe vật này cho cấp dưới quan sát. Phương Đông Sóc Minh trở về kể lại cho bà ta là chỉ cần xoay chuyển phong ấn trên bình thì các ca kỹ sẽ giống như những con rối có thể tự thoát y, thực hiên những động tác khiêu khích cực kỳ tục tĩu, mất hết nhân phẩm.
Lúc đó, Hoàng Khiếp Tuyết nghe chuyện cũng không để ý, chỉ dùng uy thế của người vợ nghiêm khắc bắt buộc Phương Đông Sóc Minh không được sờ vào chiếc bình Tàng Kiều, cũng không được nuôi ý nghĩ mua nó.
Hoàng Khiếp Tuyết toát mồ hôi lấm tấm rồi chảy thành dòng lạnh ngắt, luống cuống thật sự, bất giác quỳ xuống, không còn một tý phong độ của vị phu nhân Châu mục nào nữa.
" Đáng thương năm đó uy phong, hôm nay lại phải khuất phục một đứa trẻ sáu tuổi, cũng không biết ngày nào mới có thể ngẩng đầu lên được......"
Hoàng Khiếp Tuyết quỳ sụp trên mặt đất khóc hu hu. Vương Phật Nhi thấy cũng chỉ khẽ lắc đầu cười khổ. Những người này lúc gặp thời thì kiêu căng ngạo mạn, lúc sa cơ vẫn còn không biết thân phận của mình. Hắn thì chỉ muốn dọa bọn họ một trận để sau này đừng có làm loạn bậy, chứ nếu gặp phải tay loại chủ nhân như Hỏa viên Đại tướng thì chắc đã sớm bị lôi ra ngoài cho mãnh thú rồi.
Hoàng Khiếp Tuyết mặc dù không còn trẻ, nhưng thân thể mịn màng đầy đặn, khí tức rất hấp dẫn. Bà ta đã quỳ sụp xuống thì hai mươi người phụ nữ khác trong phòng, kể cả tám ca kỹ, còn ai dám đứng thẳng. Vương Phật Nhi cảm thấy ong đầu đối với đám mỹ nữ ở đầy khắp phòng này.
Nhưng loại tình huống này vẫn không đủ khiến cho Vương Phật Nhi rối loạn tay chân, hắn ho khan một tiếng, chỉ tay vào Yến Cơ nói:" Sau này ngươi sẽ quản lý nơi ở của bản tôn. Tùy ý ngươi thưởng phạt!"
Yến Cơ khẽ mỉm cười, cúi gập người xuống, cất giọng êm ái đáp:" Yến Cơ sẽ không phụ sự ủy thác của tiên sinh!"
Vương Phật Nhi thu chiếc bình Tàng Kiều lại, chỉ lên lầu trên, nói:" Ngôi thành lâu này tổng cộng có bốn tầng. Bổn tọa đã quen ở tầng dưới rồi, các ngươi có thể tự tới các tầng hai ba bốn tìm kiếm chỗ ở cho bản thân. Giờ bổn tọa phải luyện công, các ngươi hãy biến ngay đi!" Truyện "Đại Viên Vương "
Sau khi ra uy, Vương Phật Nhi cũng không cần quát tháo hay tỏ vẻ nghiêm khắc nhưng đám phụ nữ này nhân đều nghe lời răm rắp.
Vương Phật Nhi đợi khi trước mắt trở lại yên tĩnh, không còn một tiếng líu lo ríu rít nào nữa mới lắc đầu cười khổ.
" Đêm nay ta muốn đi gặp ông lão, Tinh Vũ đại thúc, Yến Hoàng Sơn đại thúc nói chuyện một chút, làm sao lừa được một số trai trẻ của Long thứu thôn đi làm hòa thượng. Nếu Đại Lôi Âm tự chúng ta không có người bổ sung thì khó có thể ứng phó được những tình huống lớn sau này."
Sau khi gặp lại ba đại Tiết độ sứ, Vương Phật Nhi đã dần dần phát hiện ra rằng thành trì hùng mạnh của Nam Thiên môn quan không phải là tuyệt đối vững chắc. Các cao thủ có phẩm bậc hoàn toàn có thể đối phó bằng cách đi vòng qua ải hiểm theo những lối khác trong Linh Cữu sơn. Mặc dù dưới trướng Vương Phật Nhi có đến mấy vạn thi binh, ba đại thi yêu và bốn tấm binh phù nhưng hắn thấy dựa vào người sống vẫn tốt hơn.
Còn lại một mình, Vương Phật Nhi bây giờ mới có thời gian kiểm tra lại những thứ đoạt được trên người Mã Quý Tử.
Hắn bây giờ có không ít pháp bảo thần binh, đoạt được từ Mộc Nguyên Trực là Hỏa Long liễn, Diễm Thú thương, Xà Diễm đao, Cầu Long cung, Thôn Kim khải, Thủy Hỏa Linh Lung Tháp, Biến Thân châu của, được Đại Lạn Đà tự cho Kim Lân mộc, Xà hình đoản kiếm phong ấn Chi Lâu Già, Bồ đề tử phật châu phong ấn Phật Đà Bạt La, sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa tặng thần binh Bắc Đẩu và Đống ma phù. Truyện "Đại Viên Vương "
Đoạt được Kì Bài tướng từ Đông hải tướng phủ, hai tấm binh phù và một bộ áo giáp Ngũ quỷ tỏa dương của quan tổng binh Hoàng châu Lí Dương.
Lần này Vương Phật Nhi không nén nổi ý muốn xem xét hai tấm binh phù đoạt được của Mã Quý Tử. Hai tấm binh phù này khác hẳn những tấm mà hắn có trong tay, được chế tạo từ một loại gỗ cực kỳ cổ quái, cứng rắn như sắt, cầm nặng trĩu tay, bên ngoài khắc họa phù chú, bên trong ẩn dấu cơ quan, đều là thủ pháp cực kỳ cao minh mà hắn không nhận ra. Truyện "Đại Viên Vương "
Tuy nhiên, Vương Phật Nhi không phải không biết gì về cơ quan thuật, vẫn có thể phân biệt được hai tấm binh phù này có một tấm trống rỗng chưa hề thu nhập thi binh, tấm kia cũng chỉ thu nhập thi binh không đến bảy phần.
Hạn mức tối đa của hai tấm binh phù đều là tám trăm, có thể dung nạp nhiều hơn ba thành binh lực so với binh phù trong tay hắn.
" Chắc trong này chính là Tung Dương thiết kỵ rồi! Chẳng biết đến tột cùng có uy phong thế nào!" Vương Phật Nhi dùng hai tay chà xát, tấm binh phù lập tức tỏa ra một làn khói mỏng rồi hơn năm trăm tên kỵ binh hùng tráng cưỡi hắc diễm long thú lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Vương Phật Nhi vừa liếc mắt nhìn liền thấy lạnh người. Hắn đã từng gặp vô số thi binh trong Ác quỷ đạo, mặc dù có nghĩ tới khả năng thành lập một đội ngũ binh mã gồm toàn những thi tướng có phẩm bậc nhưng thực tế thì chưa hề gặp bao giờ.
Hắc diễm long thú chưa từng được ghi chép trong chương về kỵ thú của bộ Bách khoa toàn thư, hiển nhiên không phải là loại vật có trong tự nhiên. Vương Phật Nhi đánh giá đến tám chín phần mười thì Hắc diễm long thú là do Xích Diễm long thú được luyện chế theo bí pháp mà chuyển hóa thành, hùng mạnh uy phong, vô cùng hung hãn, hơn hẳn tám con Xích Diễm long thú trên Hỏa Long Liễn.
Tung Dương thiết kỵ là kỵ binh hạng nặng, nhưng nhờ có Hắc diễm long thú nên tốc độ còn nhanh hơn cả Khinh kỵ binh bình thường, mỗi kỵ sĩ đều được trang bị áo giáp, binh khí, cực kỳ tốt, hành động nhịp nhàng. Vương Phật Nhi thầm giật mình, ước lượng sơ bộ cả người lẫn thú của đội Tung Dương thiết kỵ này đều có lực lượng trên bát phẩm, vài tên thiết kỵ còn có tu vi thất phẩm., Nếu tung một đội binh mã như thế này ra chiến trường thì có thể phá tan mọi loại trận thế của quân địch.
" Cũng là Tiết độ sứ, cứ coi là thằng nhãi này giầu có hơn Mộc Nguyên Trực thì cũng không lợi hại đến mức này chứ?" Vương Phật Nhi trầm ngâm, lật qua lật lại tấm binh phù, nhìn mấy lần mới tìm thấy manh mối ở trên tấm binh phù.
" Tung Dương bí truyền, trăm trận trăm thắng, trấn viện chí bảo, tín vật môn chủ!"
Vương Phật Nhi đọc được dòng chữ nhỏ khắc ở đáy binh phù, thầm phỏng đoán:" Chỉ sợ đây không phải là vật của bản thân Mã Quý Tử mà là bảo vật truyền đời của Tung Dương thư viện."