Yến Xích Mi phen này chịu nhiều thua thiệt, mặc dù hắn vẫn chưa đến mức bỏ tính thích gây chuyện như Vương Phật Nhi dự đoán nhưng cũng biết điều hơn. Tinh Vũ không đề cập đến chuyện trả lại số kỵ thú mà Hỏa viên quân bắt được mấy ngày qua, tất nhiên Vương Phật Nhi cũng không cho hắn đòi lại.
Thấy lại phải bắt đầu từ đầu, Yến Xích Mi hơi lo lắng. Vương Phật Nhi dẫn hắn về trại của Hỏa viên quân ở khu vực sau núi, đề nghị:" Ta thấy số người các vị tới lần này quá ít, muốn bắt được năm trăm con kỵ thú chắc cũng khó, hay là ta cho mượn một ngàn lưu dân quân hỗ trợ được không?"
Mặc dù rất có thành kiến đối với Vương Phật Nhi, nhưng người ta có ý tốt như thế trong khi mình quả thật lại thiếu nhân lực, Yến Xích Mi bèn gật đầu đáp ứng, nói:" Như thế thì phải cảm ơn trụ trì rồi, chỉ có điều những người này cần phải tuân theo mệnh lệnh của ta mới được!"
Vương Phật Nhi cười đáp:" Ta đang lo không có ai giúp ta huấn luyện họ thành những người lính thực thụ, Yến tướng quân có lòng tốt như vậy, ta cầu còn không được!"
Vương Phật Nhi vẫy tay từ biệt Yến Xích Mi rồi quay người đi về Nam hoang thành.
Phượng Sồ thấy Vương Phật Nhi đến thì hơi hoảng hốt. Nhưng Vương Phật Nhi không có ý tới đây tra xét về chuyện xấu của Yến Xích Mi, cũng không có khúc mắc gì đối với Phượng Sồ. Hắn quan sát cuộc sống hàng ngày của các lưu dân một lúc rồi nhân tiện đề cập với Phượng Sồ về chuyện mượn quân. Truyện "Đại Viên Vương "
" Vô tận lâm hải không ít dị thú, nhưng chúng ta không đủ kinh nghiệm nên căn bản không thể nào bắt được. Ta nghĩ nhân cơ hội này để lưu dân quân cho đám binh lính kia rèn luyện một phen, học cách thuần dưỡng thú như thế nào. Phượng Sồ, ngươi hãy dẫn quân tới chỗ Yến Xích Mi. Ở trại gỗ không có việc gì, ngươi thu xếp một chút sao cho không rối loạn là được rồi!"
Phượng Sồ thấy Vương Phật Nhi đến tìm hắn là vì việc này thì lập tức đáp ứng.
Ruộng đồng mà Đại Lôi Âm tự khai khẩn năm nay đã sắp có thể gieo hạt rồi. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì còn thiếu rất nhiều đồ dùng hằng ngày, nếu không có cách kiếm ra thì cuộc sống sẽ càng ngày càng khó khăn.
Ý định của Vương Phật Nhi chính là bắt một ít dị thú, sau khi thuần dưỡng xong sẽ bán cho các thế lực trong Trung thổ Thần Châu, đổi lấy những đồ dùng cần thiết. Hai người bàn bạc một lúc lâu, Vương Phật Nhi thấy không còn vấn đề gì lớn, đang muốn quay về Nam Thiên môn quan thì có lưu dân binh đến báo cáo là Tinh Tuyết đã đến khu trại gỗ Nam hoang thành rồi.
Tiểu nha đầu này rất khó chơi, Vương Phật Nhi cũng có chút nhức đầu, có ý không muốn gặp, nhưng Tinh Tuyết không chờ thông báo đã tự xông vào.
" Vương Phật Nhi, may quá ngươi ở chỗ này. Ngươi có biết mười ngày nữa là đến kì Phi Vân Đà giao phối, sẽ có hơn vạn con Phi Vân Đà tập trung ở hồ Thương Nhĩ cách phía nam thôn Long thứu hơn hai ngàn dặm, ngươi cùng ta đi bắt Phi Vân Đà Vương được không?"
Vương Phật Nhi nghe thấy ba chữ Phi Vân Đà thì hơi giật mình, nói:" Phi Vân Đà chính là kỵ thú cấp bậc linh tuấn, một số con khỏe mạnh còn có thể đạt cấp bậc thiên tuấn, đâu có dễ bắt như vậy! Hơn nữa, loại linh thú này sức mạnh vô cùng, e là không thua cao thủ thất, bát phẩm thông thường. Hai chúng ta đi trêu chọc hơn vạn con không phải là muốn chết sao?"
Tinh Tuyết hừ một tiếng nói:" Thôn Long thứu chúng ta đã nuôi dưỡng bảy, tám con Phi Vân Đà, đương nhiên ta biết bắt loại linh thú này như thế nào. Chỉ có điều mấy con Phi Vân Đà kia đều có chủ, ta vẫn chưa có kỵ thú, nếu bỏ qua cơ hội này thì ít nhất lại phải chờ đến sang năm."
Khi rời khỏi Lạn Đà tự, Vương Phật Nhi sợ mình buồn chán nên đã đem theo không ít sách kinh, sách sử, trong đó hắn hay đọc quyển Bách khoa toàn thư để tiêu khiển, bởi vậy nắm rõ như lòng bàn tay đối với các loại kỵ thú của Trung thổ Thần Châu.
Kỵ thú dựa vào tốc độ mà phân chia thành năm loại là thần tuấn, thiên tuấn, linh tuấn, tinh tuấn, phàm tuấn. Nhưng một vài loại dị thú trời sinh có năng lực mạnh mẽ tương đương với võ giả cực mạnh, do đó ngoài tốc độ thì có thể dựa vào sức mạnh mà gọi là phàm tuấn cửu phẩm, thiên tuấn thất phẩm các loại.
Tốc độ và sức mạnh của linh thú không có quan hệ với nhau. Rất nhiều khả năng một vài loại dị thú có sức lực mạnh mẻ nhưng tốc độ lại chậm chạp hay ngược lại có những loại dị thú tốc độ vô song nhưng sức mạnh lại không đáng kể.
Phi Vân Đà thì bất kể là về sức mạnh hay tốc độ đều được coi là loại cao cấp trong dòng kỵ thú.
Sức mạnh của Phi Vân Đà trưởng thành bình thường cũng phải trên cửu phẩm, mỗi ngày đi được hơn ba nghìn dặm. Nếu con nào đặc biệt khỏe mạnh, là vương giả của một bầy Phi Vân Đà, có thể đạt tới cấp bậc thiên tuấn ngày đi được trên bốn ngàn dặm, sức mạnh hơn cả võ giả thất phẩm thì cũng là chuyện tương đối bình thường.
Nhất là Phi Vân Đà có sức chịu đựng xuất sắc, thông thường đi suốt cả ngày cũng không mệt mỏi. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Nếu chỉ là một bầy hơn trăm con thì Vương Phật Nhi nhất định sẽ vô cùng thèm khát, không từ thủ đoạn bắt về, nhưng đây là đàn lớn trên vạn con nên thật sự hơi quá sức, kể cả hắn huy động hết lực lượng của chùa cũng không thể đối phó nổi.
Vương Phật Nhi thấy Tinh Tuyết tràn đầy tự tin thì cũng hơi động lòng, thầm nghĩ:" Hay là thôn Long thứu có bí pháp thuần thú đặc biệt gì đó có thể thu phục Phi Vân Đà cũng không chừng. Nếu ta cùng đi mà có thể bắt được chục con về nuôi thì cũng không tồi!"
Trông thấy Vương Phật Nhi có vẻ lưỡng lự, Tinh Tuyết cao hứng giơ cao hai tay, nói:" Phụ thân nói là hai con Hắc Long thứu kia có thể đến quấy nhiễu bất cứ lúc nào nên ông không thể đi được mà một mình ta thì không cách nào đi đến nơi xa như vậy được. Ngươi đáp ứng nhé, vừa may chúng ta có thể dựa vào sáu con Long thứu nhỏ để đi."
Vương Phật Nhi cười không nổi, nói:" Sáu con chim nhỏ đó tự bay còn chưa nổi thì làm sao mà chở người bay lên không. Việc này tuyệt đối không thể đáp ứng."
Tinh Tuyết cười nói:" Long thứu trời sinh có năng lực siêu việt, ta đã tới nhìn trộm rồi, sáu con Long thứu nhỏ của ngươi bây giờ đã khá lớn, chở hai chúng ta thì tuyệt đối không có vấn đề. Như vậy đi, ngươi đáp ứng đưa ta đi bắt Phi Vân Đà, ta nói cho ngươi bí quyết thuần dưỡng loại linh thú này!"
Vương Phật Nhi nghe xong có vẻ hơi động lòng, Tinh Tuyết thừa dịp dụ dỗ:" Phi Vân Đà cực kỳ dễ nuôi dưỡng, mà mười ngày nữa chúng sẽ tập trung ở hồ Thương Nhĩ để sinh sản, nói không chừng bây giờ ngươi bắt được một con, quay lại có thể bắt thành hai con."
Vương Phật Nhi cười nói:" Tinh Tuyết tỷ tỷ nói như vậy, ta cũng thực sự muốn đi xem Phi Vân Đà. Đại Lôi Âm tự chúng ta ngoài mấy con Xích Mao Đà thì chẳng có kỵ thú nào khác. Vốn có vài con Tê giác xanh nhưng khi chuyển nhà thì đã bị mất."
Tinh Tuyết không biết đây là Vương Phật Nhi ngầm châm chọc Long thứu thôn ngang ngược lại lớn tiếng hoan hô:" Ngươi đã đáp ứng việc này thì không được đổi ý nhé. Ta chuẩn bị thỏa đáng cho chuyện này rồi tới tìm ngươi cùng đi!"