Hơn mười lưu dân binh áp tải hai người phụ nữ lớn tuổi đến. Vương Phật Nhi đã ngồi ngay ngắn từ trước, sau khi tỏ ý bảo lưu dân binh đi ra ngoài, hắn mới cười nói:" Hai vị phu nhân có thân phận tôn quý, làm việc mạo hiểm bậc này thì thật sự là có chút lỗ mãng rồi. Ta ngăn cản hai vị rời đi, cũng không phải muốn quản chế hai vị, mà là ngoài Nam Thiên môn quan có thi binh hoành hành, với tài nghệ của hai vị phu nhân thì sợ là chỉ có khiến cho thi binh no bụng chứ khó mà được chạy thoát ra được!" Truyện "Đại Viên Vương "
Hắn phất tay một cái, khai giải huyệt đạo trên thân thể hai người phụ nữ lớn tuổi.
Hai người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy, nhìn hắn với ánh mắt có chút nghi hoặc, trong đó một người có thân hình tương đối đẫy đà lên tiếng hỏi:" Tiểu hòa thượng rốt cục là người ở đâu? Sao lại biết thân phận của chúng ta?"
Vương Phật Nhi cười hì hì, đáp:" Bổn tọa là trụ trì mới của Đại Lôi Âm tự. Hồi trước lưu lạc ở Linh châu thì đã từng có mấy ngày làm hoạn binh tại quý phủ. Cũng tại quý phủ, được cao tăng của Đại Lạn Đà tự là Cưu Ma La Cấp Đa thấy vừa ý, thu làm môn đồ. Bởi vậy nếu nói ra thì có nguyên nhân rất sâu xa!"
Hai người phụ nữ lớn tuổi này, nếu không phải vì trải qua nhiều ngày sương gió mà có chút tiều tụy, chứ thật ra thì đều giữ gìn được dung nhan khá tốt, thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật phải đến bảy tám tuổi. Vương Phật Nhi có bản lĩnh nghe lời nói quan sát sắc mặt mà ở thế giới này ít người bì kịp. Từ trong cử chỉ của bọn họ, hắn có thể nhận ra người có thân hình hơi đẫy đà này, bình thường nhất định là quyền cao chức trọng, khi nói chuyện có khí chất không để cho người phản bác. Còn người kia thì thể hiện thái độ bình thản, nhưng mỗi hành động cử chỉ đều có vẻ tinh tế, nếu không phải bị rối loạn từ trước thì nhất định là một người minh mẫn sắc xảo.
Nghe nói người trước mắt chính là trụ trì, hai người phụ nữ lớn tuổi đều toát lên vẻ mặt khó tin, nhưng rồi lại không thể không tin tưởng. Vương Phật Nhi có võ công khí phách vượt xa tuổi của mình, thái độ của tăng nhân trong chùa đã biểu hiện đứa trẻ sáu tuổi này quả thật có địa vị rất cao.
Người phụ nữ có thân hình đẫy đà thở dài, nói:" Sau khi bị bắt, ta vẫn sợ tiết lộ thân phận thì sẽ bị binh sĩ Hỏa viên quân lăng nhục. Không nghĩ là vẫn không che dấu được. Tiện thiếp là vợ của Linh châu mục Đông Phương Sóc Minh, tên là Hoàng Khiếp Tuyết. Còn đây là bạn tốt của ta,Phương Linh Hồng, vợ của thủ lĩnh Linh châu phú hộ thương hội Lăng Mãnh."
Báo tên xong, trên mặt Hoàng Khiếp Tuyết lại có phần tỏ ý kiêu ngạo, hiển nhiên rất là coi trọng đối với thân phận của bản thân mình.
Vương Phật Nhi xoa xoa cái đầu nhỏ trọc lốc của mình, vừa cười ha hả vừa nói:" Nếu hai vị phu nhân thật sự muốn rời đi thì bản tọa có thể phái người đưa tiễn. Chỉ là trong khoảng thời gian này, Đại Lôi Âm tự công việc bộn bề, không đủ sức chiếu cố việc này, mong rằng hai vị phu nhân an tâm đừng sốt ruột, tạm thời ở lại bản tự một thời gian có được không?" Truyện "Đại Viên Vương "
Hoàng Khiếp Tuyết tức thì có chút lưỡng lự. Cô ta cũng biết Vương Phật Nhi nói đúng sự thật. Trên đường tới đây, Yến Xích Mi mấy lần đụng độ với thi binh, liên tục chiến đấu gian khổ, bị tổn thất mất mấy chục thi binh mới tới được Đại Lôi Âm tự. Mấy người đàn bà bọn họ chỉ có võ công tầm thường, quả thật không nắm chắc cả mười phần là sẽ vượt qua được Nam hoang, chạy về lãnh thổ của Đại Càn vương triều. Truyện "Đại Viên Vương "
Thấy Hoàng Khiếp Tuyết có chút chần chừ, Vương Phật Nhi thừa dịp lạt mềm buộc chặt, thành khẩn nói:" Tây Địch yêu tộc mặc dù đối địch với Đại Càn vương triều, nhưng con dân hai bên quanh năm vẫn thường qua lại. Ta đối với hai vị phu nhân không có ác ý gì, nếu hai vị đáp ứng bổn tọa không chạy trốn khỏi Đại Lôi Âm, ta có thể đồng ý rút hết vũ tăng bên ngoài Họa Thần viện, hơn nữa cho các ngươi tùy ý đi lại trong bản tự."
Phương Linh Hồng nãy giờ vẫn không mở miệng nói chuyện, sắc mặt hơi ửng hồng, có chút xấu hổ nói:" Trụ trì đã có ý tốt như vậy, có thể cung cấp thêm cho chúng ta một ít quần áo để thay đổi và...... thùng tắm bằng gỗ!"
Vương Phật Nhi cười ha ha, lắc đầu từ chối:" Bản tự chỉ có tăng nhân và một ít lưu dân. Quần áo thì ta còn có thể nghĩ biện pháp, tới chỗ lưu dân kiếm vài bộ, chứ thùng tắm bằng gỗ thì bản tự hoàn toàn không có, thật sự có chút xin lỗi!"
Phương Linh Hồng tỏ vẻ cực kỳ thất vọng, Trượng phu của cô ta chính là đệ nhất phú hộ ở Linh châu, đồ dùng hàng ngày còn hào hoa xa xỉ hơn cả Hoàng Khiếp Tuyết là phu nhân của Linh châu mục. Sau khi bị bắt làm nô lệ, bọn họ vẫn sinh hoạt tại khu của nữ nô lệ, ăn uống đều là những thứ kém nhất, nào có vật dụng sinh hoạt gì đáng kể? Cô ta không được tắm rửa đã lâu, thân thể ngứa ngáy khó chịu, vốn chỉ muốn xin Vương Phật Nhi cấp cho một chiếc thùng gỗ chính là yêu cầu thấp nhất, không thể ngờ rằng ngay cả yêu cầu đó cũng không có cách nào thỏa mãn được.
Vương Phật Nhi hỏi qua một số việc liên quan đến chuyện thành Linh châu bị đánh phá, phát hiện hai vị phu nhân này chẳng hề biết gì nhiều, ngoại trừ xác định việc Linh châu mục Đông Phương Sóc Minh không chịu nghe lời chiêu hàng của Hỏa viên Đại tướng và bị chết chém thì không tìm được cái gì có giá trị hữu dụng.
Hắn gọi vài lưu dân binh đến, sai khiến bọn họ tới thông báo cho vũ tăng bên ngoài Họa Thần viện có thể rút đi và để cho hai vị phu nhân tự đi trở về. Tới nước này, hai vị phu nhân Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe theo sự sắp đặt của Vương Phật Nhi.
Thấy hai vị phu nhân muốn rời đi, Vương Phật Nhi nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:" Nếu như hai vị phu nhân đi đến phía sau núi, ngàn vạn lần không thể tiến vào Vô tận lâm hải. Mấy ngày nay có hai con Hắc Long thứu thường xuyên đến bản tự quấy nhiễu, nếu có báo động, hai vị phu nhân nhất thiết phải lập tức ẩn nấp!"
Mới nghe thấy Vương Phật Nhi không để cho bọn họ được tiến vào Vô tận lâm hải, hai vị phu nhân còn có chút không hài lòng, khi nghe thấy có hai con Long thứu thường xuyên đến quấy nhiễu, bọn họ tức thì lắp bắp kinh hãi, vội vàng lên tiếng đáp ứng rồi dẫn nhau rời đi.
Vương Phật Nhi duỗi cái eo lưng mỏi mệt, tức giận nói:" Cuối cùng thì cũng tạm thời xoa dịu được mấy người đàn bà này, tuy nhiên muốn bọn họ để cho ta sử dụng thì còn phải tốn chút ít khí lực. Phương Linh Hồng phu nhân nói thì không đủ, ta vẫn không có cảm giác, tựa hồ ngoại trừ lần trước tắm cùng với Tu La Vương tỷ tỷ thì mới có. Ta đã rất lâu không tắm rửa rồi!"
Khi không nghĩ tới thì không phát hiện ra, lúc này nghĩ tới, Vương Phật Nhi bỗng nhiên cảm giác trên thân thể ngứa ngáy. Suy nghĩ một lúc lâu, Vương Phật Nhi ra cửa gọi lưu dân binh đang đứng canh gác ở bên ngoài, bảo dẫn toàn bộ một trăm năm mươi người trong đơn vị đội ngũ mà bản thân hắn mang về Nam Thiên môn quan đến gặp mặt.
Khi mọi người đến nơi, chẳng biết trụ trì phân phó cái gì, ai nấy chỉ biết đứng nghiêm.
Vương Phật Nhi xấu hổ cười ha hả một tiếng, rồi mới nói:" Trong số các ngươi có ai biết kỹ thuật thợ mộc có thể làm được thùng gỗ không?"
Lập tức có bảy tám người giơ hai tay lên.
Vương Phật Nhi gật gật đầu, bảo bảy tám người này bước ra khỏi hàng rồi quay đầu đi trở về phòng.
Mấy lưu dân này nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết Vương Phật Nhi làm cái quái gì. Đợi khoảng nửa nén hương, Vương Phật Nhi mới cầm một tờ giấy đi ra, nói với bọn họ:" Đây là hình vẽ của mấy cái đồ gia dụng này, các ngươi hãy dùng hết khả năng nhanh chóng chế tạo ra đi. Năm thứ đồ dùng tắm rửa này thì cần ưu tiên chế tạo thùng tắm đôi trước, một phân một tấc cũng không được giảm bớt, nhất định phải......"
Vương Phật Nhi khoa tay vẽ một cái." To như vậy! Chỉ có thể lớn hơn không thể nhỏ hơn. Có thể làm to hơn được từng nào thì phải làm to hơn chừng ấy!"