Theo mệnh lệnh của Vương Phật Nhi, tất cả mười sáu giếng nước trong Đại Lôi Âm tự đều bị đào thông, chẳng những nước trong vắt dùng để uống được, giải quyết xong vấn đề nguồn nước mà còn đào được mười hai chiếc rương đồng, hợp lại với nhau thì vừa đúng là đồ án thiết kế tổng thể của mười hai ngôi chủ điện vốn dự tính xây dựng trong Đại Lôi Âm tự. Truyện "Đại Viên Vương "
Tám Đại trưởng lão được Vương Phật Nhi chỉ điểm, đều quay về đại chủ điện của mình khai mở trận pháp. Trong thoáng chốc, ở trong khu vực diện tích trên dưới trăm dặm bao quanh sơn khẩu Linh Cữu sơn và Đại Lôi Âm tự lập tức âm khí đại thịnh, hắc quang xông đến tận trời cao. Khoảng trời trên tám đại chủ điện thì mây xám càng mù mịt, lờ mờ có tám vị võ tướng hiện thân ở trong mây. Thi khí trong Đại Lôi Âm tự chợt tăng mạnh, tăng nhân của các đại chủ điện đều cũng trốn vào trong điện thì mới không bị quấy nhiễu.
Vương Phật Nhi nhảy lên đỉnh của Phong Lôi điện, trông sang bảy tòa đại điện còn lại ở đằng xa, trên thân hắn ẩn hiện một vầng kim quang, không bị thi khí xâm thực.
U linh binh không giống như thi binh. Chúng không phải là thực thể, sau khi thăng cấp thành U linh quỷ tướng thì không chịu hạn chế về thân thể giống như thi tướng, có năng lực cơ bản hạng nhất chính là hình thể hư ảo, có thể lớn, có thể nhỏ. U linh quỷ tướng ở Tám đại chủ điện còn chưa đủ hỏa hầu công lực, không thể tiến hóa trở thành U minh huyễn yêu đồng cấp với thi yêu được. Tất cả đều dừng ở năng lực khoảng lục phẩm, nhưng khí thế bàng bạc, uy phách vô cùng.
U minh quỷ tướng của Phong Lôi điện cưỡi trên một con chiến mã toàn thân màu xanh đen, tay cầm trường thương, thân cao hơn mười trượng, chính là hình tượng của võ tướng Đại Càn vương triều. Trên bầu trời các chủ điện còn lại thì là võ tướng của các tộc khác: trên Băng Tượng điện là hình dạng chiến tướng của Tượng đầu yêu tộc, trên Hỏa thần điện thì là cự viên của Bạch Nguyệt yêu tộc. Truyện "Đại Viên Vương "
" Thủ tọa các đại điện, thu nhận U linh quỷ tướng, khôi phục nguyên mạo!"
Vương Phật Nhi dùng chân khí truyền âm đi xa ra ngoài. Phật Đà Cái là người đầu tiên đóng cơ quan pháp trận của Phong Lôi điện, đến khi U linh quỷ tướng trên bầu trời của tám đại chủ điện biến mất, tám Đại trưởng lão lại đến tập hợp tại Phong Lôi điện.
Linh Sơn lên tiếng trước tiên, nói:" U linh quỷ tướng của tám ngôi chủ điện này hiện giờ không đủ hỏa hầu công lực, căn bổn không có sức chống địch, tạm thời thì không có cách nào trở thành chỗ dựa được, tối đa chỉ có thể trở thành phụ trợ tăng lên công lực cho thủ tọa của mỗi ngôi đại điện mà thôi."
Phật Đà Cái cũng gật đầu nói:" Nếu vận dụng thích đáng, thu nạp lực lượng của mấy U linh quỷ tướng này thì võ công của mỗi vị thủ tọa cũng đều tạm thời tăng lên một phẩm hoặc nửa phẩm, còn có tác dụng tốt hơn nhiều so với dùng chúng nó để ngăn địch!"
Nói đến việc này, tám đại thủ tọa có kinh nghiệm phong phú hơn nhiều so với Vương Phật Nhi. Tám đại thủ tọa của Đại Lôi Âm tự có địa vị kém hơn nhiều so với năm đại thủ tọa của Đại Lạn Đà tự, chẳng những không một trưởng lão nào có được hộ pháp thần tướng mà ngay cả binh khí trong tay cũng rất thiếu thốn. Phong trấn pháp trận ở dưới các chủ điện này khiến cho vài vị trưởng lão cực kỳ hưng phấn, khi nói chuyện về việc phải vận dụng như thế nào để tăng cường thực lực thì họ đều có rất nhiều kinh nghiệm. Vương Phật Nhi thì ngược lại, chỉ có nhiều hứng thú đối với bản thân mấy cái cơ quan pháp trận này mà thôi. Truyện "Đại Viên Vương "
Giải quyết xong vấn đề nguồn nước, tám Đại trưởng lão đều có vẻ thoải mái hơn nhiều, bàn bạc một số sự vụ của Đại Lôi Âm tự rồi quay trở về chủ điện của mình. Vương Phật Nhi chỉ hận là không thể tháo rời mấy cái đại điện hoàn hảo này, ăn cơm chiều xong liền thông báo với Phật Đà Cái một tiếng rồi đi dò xét các nơi trong Đại Lôi Âm tự.
Sơn khẩu của Linh Cữu sơn dài hơn năm mươi dặm, chỗ rộng nhất khoảng năm sáu dặm, hẹp nhất cũng khoảng hai ba dặm. Có một con đường dài rộng lớn nối thẳng từ mặt trước của Nam Thiên môn quan đến phía sau của Đại Lôi Âm tự, kéo dài về hướng Vô tận lâm hải, mặc dù những tảng đá trên mặt đường đều bị tổn hại đôi chút nhưng nói chung vẫn được bảo trì khá hoàn hảo. Hai bên con đường này đã được phân biệt xây dựng mười hai chủ điện, bảy mươi hai viện.
Hiện giờ bốn tên thi yêu đều trấn thủ ở Nam Thiên môn quan. Huyết hải Ma Trư vương, Ngọc thi Thực Đồng, Đồng thi Kinh Qua và cả tên thi yêu sử dụng Báo vĩ sóc chiếm được từ trong tay của Yến Xích Mi, thống lĩnh khoảng xấp xỉ bốn vạn thi binh, chiếm giữ tầng sơn khẩu thứ nhất. Mà cũng trùng hợp, bốn ngôi chủ điện chưa được xây dựng xong kia cũng đều ở tại tầng thứ nhất.
Địa phương chính mà Vương Phật Nhi dò xét tất nhiên là Nam Thiên môn quan. Huyết hải Ma Trư vương cầm một tấm thiết bài còn lớn cả cửa quan ải, đi qua đi lại trên Nam Thiên môn quan ải. Đồng thi Kinh Qua thì đang phóng vầng aanhs sáng đỏ ra khắp thân thể, tựa hồ đang thu nạp tinh hoa của nhật nguyệt. Tên thi yêu sử dụng Báo vĩ sóc thì bởi vì thi binh bộ hạ đều bị Vương Phật Nhi tách ra bắt đóng ở ngoài quan ải nên có vẻ cô độc, đứng yên lặng dựa vào một tòa thành lâu, người cứ ngơ ngẩn.
Trông thấy Vương Phật Nhi, Ngọc thi Thực Đồng là người cao hứng nhất. Vương Phật Nhi đã đáp ứng giải khai phong trấn cho cô ta, nhưng bởi vì hắn biến mất một thời gian dài nên việc này phải chậm lại. Khi cô ta lấy đủ tinh thần, nói lên việc này với Vương Phật Nhi, Vương Phật Nhi ban đầu hơi sửng sốt, rồi lập tức cười đáp:" Thực Đồng cô nương, ta đã từng đáp ứng khai giải phong trấn cho ngươi, tuy nhiên gần đây ta quá bận rộn với nhiều công việc linh tinh, tâm tình thật sự có chút tán loạn, sợ ra tay lung tung, thi triển sai trình tự pháp thuật thì ngược lại không tốt. Chi bằng thế này đi, chờ ta ổn định xong cuộc sống cho lưu dân, trong lòng không còn lo lắng, thì sẽ động thủ có được không?"
Ngọc thi Thực Đồng rất muốn nói không được, nhưng cô ta bị Vương Phật Nhi phong trấn ở bên trong Hỏa Ngọc đoản thước, nhất cử nhất động đều phải chịu sự quản chế của Vương Phật Nhi, căn bản là không thể có ý niệm phản kháng. Trấn an Ngọc thi Thực Đồng xong, Vương Phật Nhi lại nhìn ra hướng bên ngoài quan ải. Đơn vị Hỏa nha quân vốn ẩn tàng trong đám thi binh đang đóng quân tại đây không chịu nổi đói khát, đã để lộ ra chân tướng từ lâu. Có vào Hỏa nha quân giả làm thi binh đã công khai nhóm lửa, không chịu hóa trang thành thi binh chịu khổ nữa.
" Chẳng biết khi nào thì Hỏa viên Đại tướng mới đến thu hồi đám thi binh này? Ta cũng không muốn có gian tế trà trộn trong Nam Thiên môn quan, đến lúc nào đó trong ứng ngoài hợp chống lại ta. Trong khoảng thời gian ngắn không có biến cố gì, ta nên bắt đầu tu sửa tường thành và cả việc thu xếp vấn đề ăn ở cho đám lưu dân này nữa."
Vương Phật Nhi đứng trên thành cao nhìn xuống, có chiến sĩ Hỏa nha quân thấy được hắn, lập tức chỉ tay về phía trước mắng chửi ầm lên. Vương Phật Nhi với dáng vẻ của một đứa trẻ con sáu tuổi thật sự rất đáng chú ý, làm cho bọn họ không muốn nhớ cũng không được.
" Các vị tướng sĩ Hỏa viên quân, các ngươi ở ngoài quan ải dãi gió dầm mưa, thật sự là vất vả. Tiểu tăng cũng có chút ít áy náy, bởi vậy sẽ không mắng chửi lại đâu! Vì không muốn để chư vị mắng chửi không đủ hả giận, ta sẽ bảo tứ đại thi yêu thủ hạ của ta ngồi trên tường thành, thành tâm nghe chư vị mắng chửi."
Sau khi gọi tứ đại thi yêu dẫn theo mấy ngàn tên thi binh cường tráng sắp xếp thành một nhóm ở trên tường thành, Vương Phật Nhi ngửa mặt lên trời cười lớn rồi đi xuống, khiến cho đám tướng sĩ Hỏa nha quân này tức giận đến mức lồi mắt lên. Bọn họ chịu mệnh lệnh của Hỏa viên Đại tướng phải hóa trang thành thi binh, ẩn thân trong đội ngũ, vốn định một lần hành động là thành công. Không ngờ rằng trước hết là bị Vương Phật Nhi đoạt mất binh quyền, sau đó lại bị đầy ra đóng bên ngoài quan ải chịu khổ, mọi nỗi tức giận tràn hông đều hóa thành tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Tuy nhiên, tứ đại thi yêu và mấy ngàn thi binh ở trên Nam Thiên môn quan đều là hạng người vô tri vô giác, nghe thấy tiếng mắng chửi thì cũng chẳng một ai có phản ứng. Ngọc thi Thực Đồng còn giữ được toàn bộ trí tuệ, vẫn hận không thể lập tức lên tiếng chửi mắng lại đám Hỏa nha quân, nhưng sau khi nghe xong thì ngược lại thầm thấy cực kỳ sảng khoái. Cái này gọi là thủ đoạn công kích bằng chửi mắng mà hai quân thường dùng trên chiến trường, nhưng tại Nam Thiên môn thì lại mất đi hiệu lực.