Tám Đại trưởng lão kéo nhau đến, gặp Vương Phật Nhi thì đều khom người thi lễ.
Có thể hoàn thành cái nhiệm vụ tiến vào Đại Lôi Âm tự gần như là bất khả thi này, công tích như thế khiến cho Linh Sơn lão tăng là người kiêu ngạo nhất cũng phải tâm phục khẩu phục, thể hiện lòng tôn kính hơn đối với Vương Phật Nhi.
" Nhân Đà La thủ tọa lệnh cho ta tiến vào Đại Lôi Âm tự, hôm nay chúng ta đã hoàn thành được nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành này. Mặc dù từ nay về sau còn có rất nhiều gian nan, nhưng ta nghĩ chư vị trưởng lão chắc chắn sẽ giúp ta một tay!"
Đàm Quang chắp song chưởng thành chữ thập, vẻ mặt nghiêm túc đáp:" Bọn tại hạ đi về phía nam Đại Lôi Âm chỉ là để phát dương phật pháp, mọi hành động nhất định đều tuân theo mệnh lệnh của chủ trì!" Linh Sơn và các trưởng lão cùng nhau ngồi xếp bằng trên mặt đất, chờ Vương Phật Nhi lên tiếng.
Nhìn qua lỗ hổng của thành lâu, Vương Phật Nhi có thể quan sát thấy hết tất cả các tòa nhà trong Đại Lôi Âm tự. Sau một lúc lâu, hắn mới mỉm cười nói:" Đại Lôi Âm tự vừa hay có tám ngôi chủ điện. Linh Sơn trưởng lão, ngươi hãy đến ở tại Hỏa thần điện đi. Sau đây, mời Phật Đà Cái trưởng lão quản lý Phong Lôi điện. Đàm Quang trưởng lão trú tại Vân tường điện...... Mộc Liên trưởng lão làm thủ tọa Bệnh tượng điện, Đê Tâm trưởng lão chiếu cố Lôi Âm điện!"
Vương Phật Nhi phân công họ làm tám đại thủ tọa, bọn Linh Sơn đã sớm biết việc này nên cũng bình thản chịu đựng gian khổ. Tám người bọn họ được phân chấp chưởng tám điện chính của Lôi Âm tự, chính là những chức vụ được coi là rất tốt. Đợi khi Vương Phật Nhi giao phó xong, Linh Sơn mới cất tiếng hỏi:" Sau này Chủ trì ở tại phòng nào? Xin hãy chỉ thị cho biết!"
Vương Phật Nhi điềm nhiên đáp:" Sau này ta sẽ ở cùng Phật Đà Cái trưởng lão, tạm thời Phong Lôi điện! Tất cả chư vị tăng chúng của bản tự thì phân biệt nhận vào trong tám điện cho dễ bề quản lý sử dụng!"
Linh Sơn gật đầu vâng lời, sau đó nói thêm:" Đại Lôi Âm tự lừ nơi vô cùng hẻo lánh, chỉ sợ trong thời gian dài cũng khó có thể thu nhận được tăng chúng mới. Diện tích nơi này quá lớn, chỉ năm trăm tăng lữ thì khó có thể chiếu cố hết. Chủ trì có thể phân phát một ít thi binh cho các điện sử dụng được không?" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi nghe xong thì tỏ ra vẻ sửng sốt, thuận miệng hỏi:" Không có binh phù, thi yêu, ngươi làm thế nào điều động sử dụng thi binh?"
Phật Đà Cái niệm một tiếng phật hiệu, ở bên cạnh nói chen vào:" Lão tăng có thể lấy Đại Nhiếp hồn niệm pháp, phong trấn tinh khí của thi binh vào trong binh khí bình thường có thể làm cho mỗi tăng nhân chỉ huy năm tên thi binh."
Vương Phật Nhi tức thì giật mình. Hắn lấy được cơ quan thuật gồm ba mươi sáu kỹ nghệ của Nhạn Giang Nam, trong đó cũng có ghi chép về Hồn ấn thuật. Nó tuyệt đối không nhất thiết phải cần cơ quan pháp bảo đặc thù gì đó mà vẫn có thể phong trấn thi quỷ.
Chỉ có điều binh phù do cơ quan thuật chế tạo ra sẽ tăng thêm một chút công năng cho Phong trấn, khiến cho người sử dụng điều khiển nó càng thêm thích hợp linh hoạt. Như chiếc Thao thi đồng hoàn kia là loại cơ quan pháp bảo cấp thấp, chỉ được phụ trợ thêm một cái mệnh lệnh điều khiển mười sáu thi binh mà thôi.
Hồn ấn thuật chính là một trong bảy mươi hai loại pháp thuật chính tông của Đạo môn, tuy khác với Đại Nhiếp hồn niệm pháp của Đại Lạn Đà tự nhưng cùng công hiệu. Hồn ấn thuật có thể làm được chuyện này, Phật Đà Cái là cao thủ khổ tu niệm pháp, cũng có thể làm được thì cũng không phải là kỳ quái.
Vương Phật Nhi gật đầu đáp ứng:" Phật Đà Cái trưởng lão có thể tùy ý chọn lựa thi binh cấp cho đệ tử Bản tự sử dụng."
Mới quản lý Đại Lôi Âm tự, mặc dù có trăm côn ngàn việc nhưng cũng không có sự vụ gì phức tạp cần phải thảo luận, Vương Phật Nhi và tám Đại trưởng lão ai nấy đều nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, tiến vào giấc mộng.
Trải qua mấy ngày chỉnh đốn. Đại Lôi Âm tự dần dần thay đổi, phát ra sinh cơ. Đệ lục Ma Đồng và Hỏa Viên Đại tướng thì đều mất tăm biệt tích. Mãi ngày thứ tư thì Chi Lâu Già cùng Phật Đà Bạt La mới chạy thục mạng trở về, hai người đã đụng phải Đệ lục Ma Đồng trước cả bọn Vương Phật Nhi, may mà có tinh đồng chiến xa Hỏa Long liễn có tốc độ cực kì nhanh nên mới miễn cưỡng thoát khỏi sự truy sát Đệ lục Ma Đồng.
Có Chi Lâu Già cùng Phật Đà Bạt La trở về, Vương Phật Nhi nhất thời phấn chấn tinh thần. Có tam đại hộ pháp thần tướng, sự lo lắng và tin tưởng trong hắn lập tức được cào bằng, cũng không còn quá sợ Đệ lục Ma Đồng và Hỏa Viên Đại tướng nữa.
Phượng Sồ chỉ huy lưu dân khai khẩn được hơn trăm mẫu đất hoang, chỉ có điều, một ít thi binh thực lực cường hãn lúc trước bị Vương Phật Nhi đuổi chạy ra hậu sơn của Đại Lôi Âm tự, giờ thi thoảng lại xuất hiện quấy nhiễu khiến cho những lưu dân này có chút bất an. Truyện "Đại Viên Vương "
Tạm thời không có họa hoạn từ bên ngoài, Vương Phật Nhi lập tức bắt đầu bắt tay vào thanh lý hậu sơn của Đại Lôi Âm tự.
Từ khi mới thành lập, Đại Lôi Âm tự chỉ được thiết kế mỗi Nam Thiên môn quan ở phía trước, mặt quay về hướng Vô tận lâm hải. Bởi vì địa hình cực kỳ trống trải, Đại Lôi Âm tự lại ở chỗ hơi thấp nên không hề thiết lập cửa thành mà đã xây dựng nên hai mươi ngôi chiến lâu. Chỉ có điều là đại bộ phận trong đó đã không được tu sửa trong bao nhiê năm nên không có cách nào vận hành như ban đầu được nữa.
Được Phượng Sồ dẫn đường, trên chiến trường Vương Phật Nhi đã chiếm được một tòa cơ quan chiến đấu cùng rất nhiều linh kiện, vừa may để tiến hành sửa chữa mấy cái chiến lâu hư hỏng nặng nề này. Vô tận lâm hải thâm sâu không lường được, đám thi binh hung hãn kia phân tán vào trong lâm hải, Vương Phật Nhi cũng không có thủ đoạn hữu hiệu để thanh trừ sạch sẽ. Hắn chỉ quyết định tu sửa cho tốt mấy cái cơ quan chiến lâu này để có thể cho đám lưu dân sử dụng, tiến hành phòng ngự, thì tự nhiên sẽ không sợ thi binh đến quấy nhiễu nữa. Truyện "Đại Viên Vương "
Giờ Đại Lôi Âm tự chỉ phải lo chuyện nội bộ, kẻ địch bên ngoài không xâm phạm trong khoảng thời gian này nên có chút thoải mái. Nhưng lại có một tin tức cực kỳ không hay lọt vào đến tai Vương Phật Nhi, khiến cho hắn lại phải sầu muộn.
Các tăng nhân từ khi rời khỏi Đại Lạn Đà tự thì cũng không mang theo nhiều lương thực, mặc dù thanh trừ sơn tặc dọc trên đường đi cũng thu vào được chút ít, nhưng Vương Phật Nhi lại thu nhận cả đám sơn tặc vào trong đội ngũ, số lương thực tiêu hao đã trở nên rất lớn. Bởi vậy tình hình ngược lại càng thêm tồi tệ.
Đám thôn dân hiền lành yên phận thật ra có mang theo không ít lương thực, nhưng một bộ phân trong đó còn phải giữ làm cho giống cho mùa xuân năm sau. Nếu không có loại lương thực nào đó, mọi người có lẽ sẽ phải chịu nạn đói càng thêm nặng nề.
Phượng Sồ lúc này liền đưa ra một đề nghị vừa đơn giản dễ làm lại vừa thật đáng tin cậy. Săn bắn! Hái lượm!
Tăng nhân của Đại Lạn Đà tự cũng không nghiêm cấm ăn mặn, nếu có thể săn bắt đủ dã thú, lấy thịt ăn thay ngũ cốc, đám lưu dân vàg tăng binh cầm cự được đến mùa thu hoạch sang năm thì tự nhiên sẽ thập phần dễ dàng hơn.
Trong Vô tận lâm hải tất nhiên có rất nhiều hoa quả, thực phẩm hoang dã, lấy về chế biến lại thì cũng có thể thay cơm.
Tất nhiên là tám Đại trưởng lão không thích hợp để làm công việc chỉ huy đội sát sinh, Phượng Sồ lại phải quản lý việc khai khẩn, Vương Phật Nhi làm chủ trì nên không dám nề hà phải đảm nhiệm sứ mạng to lớn và gian khổ này.
Thi binh hành động chậm chạp, có tác dụng không lớn trong việc săn bắt động vật, bởi vậy Vương Phật Nhi dẫn theo bốn mươi vũ tăng cùng toàn bộ số Xích mao đà tiến vào Vô tận lâm hải.
Vương Phật Nhi vẫn còn có chút canh cánh trong lòng đối với việc Hỏa Viên Đại tướng không xuất hiện. Trước thời điểm rời đi, trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ:" Cho rằng hắn không trả Bắc Đẩu cho ta, nhưng chẳng lẽ cũng không đến đòi lại phong trấn thi yêu?" Bởi vậy hắn cũng lưu lại yêu cầu đối với Phượng Số, Phật Đà Cái rằng nếu Hỏa Viên Đại tướng, Đệ lục Ma Đồng xuất hiện, lập tức nhanh chóng dùng bí pháp thông báo cho hắn trở về