Vương Phật Nhi dù sao cũng không đủ kinh nghiệm chiến tranh, hắn hạ lệnh trong hai canh giờ phải đuổi hết đám thi binh lang thang trong Đại Lôi Âm tự đi thì thật sự là quá lạc quan. Cuộc chiến hỗn loạn này kéo dài nửa ngày và một đêm cho tới lúc mặt trời lên cao ngày hôm sau mới miễn cưỡng tới giai đoạn kết thúc công việc.
Khi cánh cửa thành bằng huyền băng thiết của Nam Thiên môn ầm ầm đóng xuống, Vương Phật Nhi mới xem như thở phào nhẹ nhõm. Nhìn mấy vạn thi binh ở ngoài thành tạo thành một đám đem kịt, nghĩ lại hắn cũng thấy có chút sợ hãi. Nếu lần mạo hiểm này chẳng may thất thủ, bị rơi vào giữa đám thi binh bản tính hung tàn này, liệu hắn có thể vuợt qua lần nữa được hay không.
Nếu vận khí tốt thì có thể vượt qua được, nhưng Vương Phật Nhi thật sự không tin tưởng lắm về cái xác suất đó.
Vu Đạo Toại đứng ở đằng sau Vương Phật Nhi , lướt nhìn đám thi binh ngoài thành, thản nhiên nói:" Ngươi dùng thủ đoạn đuổi đám kỵ binh chạy về khu vực sau núi, chắc đã quyết định sau này sẽ thu chúng làm thủ hạ chăng?"
Vương Phật Nhi cười đáp:" Nếu như ta không thể thu phục thì đã không đuổi chúng ra ngoài để cho năm tên thi yêu kia sử dụng để bổ sung binh lực tinh nhuệ. Đám thi binh tàn phế có sức chiến đấu yếu kém kia thì không là gì, nhưng bọn kỵ binh tốc độ nhanh như gió này thì hoàn toàn có thể bù đắp lại nhược điểm thông thường của thi binh là hành động chập chạp, vì vậy ta tuyệt đối sẽ không để cho năm tên thi yêu kia lưu giữ được!"
Vu Đạo Toại không đáp lại. Phía sau hắn là Đồng thi Kinh Qua cùng Ngọc thi Chân Đồng. Duới trướng Vương Phật Nhi tổng cộng đã có hai Đại tướng, khiến cho hắn đột nhiên có cái cái cảm giác sung suớng như khi chơi trò chơi Tam quốc với ưu thế tuyệt đối về vũ lực, có thể dẫn theo những võ tướng hạng nhất của binh chủng mạnh nhất.
Đồng thi Kinh Qua cầm một cây giáo trong tay, lơ đãng đứng ở trên tuờng thành, không nói lấy một lời. Hắn cứ như thế không hề nói chuyện, huyết tinh khí điên cuồng lưu chuyển trên bề mặt thân thể. Ngọc thi Chân Đồng mặc bộ tăng y hơi chật do Vương Phật Nhi tặng, nụ cười trên mặt vẫn chứa vài nét sợ hãi, chần trừ một lát rồi rốt cục không kiềm chế được, cất tiếng hỏi:" Phật Nhi tôn giả! Ngài nói sau khi chiếm được Đại Lôi Âm tự thì giải phong ấn cho ta, chẳng biết khi nào sẽ động thủ?"
Vu Đạo Toại vừa mấp máy môi muốn nói thì tiếng của Vương Phật Nhi đã sang sảng vang lên:" Chân Đồng cô nương an tâm chờ thêm một chút. Ta suốt đêm khổ chiến đã khá là mệt mỏi, muốn giải phong ấn nhưng pháp lực không đủ, chi bằng chờ sau khi ta trở về Đại Lôi Âm tự thì sẽ giải phong ấn cho ngài có được không?"
Ngọc thi Chân Đồng nghe thấy Vương Phật Nhi muốn ra đi, không khỏi lộ ra vẻ khá kinh ngạc. Vương Phật Nhi lại không hề để cho cô ta có thời gian, liền hạ lệnh cho Vu Đạo Toại: " Hãy quản lý cái gia nghiệp này cho ta. Truớc hết, ta đi đón tăng binh của bản tự và lưu dân, ngươi hãy trấn giữ Đại Lôi Âm tự cho tốt." Truyện "Đại Viên Vương "
Khi từ trên tường thành nhảy xuống xà trượng vào trên mặt Nam Thiên quan. Vu Đạo Toại cười khổ một tiếng, việc này khiến cho hắn có muốn bỏ đi thì cũng không có lấy một chút năng lực nào.
Với tu vi hiện thời, nếu Vương Phật Nhi từ độ cao khoảng năm sáu mươi thước nhảy xuống đất thì sẽ bị ngã và biến thành đống thịt vụn. Nhưng trước khi nhảy xuống, hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, dùng cái cơ quan phi hành được chế tạo tạm thời kia lợi dụng luồng gió trên mặt tường thành, điều chỉnh phương hướng một chút, rồi lướt đi tới khoảng sáu bảy trượng, sau đó mới hết sức gió và đáp xuống mặt đất.
Mặc dù trí lực của đám thi binh vây quanh quanh thành chỉ có hạn nhưng chúng vẫn có thể để ý thấy sự tồn tại của Vương Phật Nhi, bởi vậy hắn vừa mới đáp xuống đất thì bọn thi binh đã gào thét lao tới phương hướng của hắn.
Vương Phật Nhi mỉm cười tràn đầy tự tin, giải phong ấn cỡi Hỏa long liễn, thản nhiên bước lên Tinh đồng chiến xa, thúc tám con Xích Diễm long thú, cố tình dẫn dụ đám thi binh này đuổi theo về hướng Phượng Minh thành.
Sau khi Vương Phật Nhi rời khỏi Phượng Minh thành, những tăng binh của Lạn Đà tự cùng hai tên tướng của Hỏa Viên quân một bên tự chỉ huy một nửa binh lực phân biệt trấn thủ hai cửa thành nam bắc và không can thiệp vào chuyện của nhau, tuy nhiên phòng thủ cũng đâu vào đấy.
Yến Xích Mi bị Vương Phật Nhi cầm tù, hai tên võ tướng kia cũng không có đủ dũng khí để đi đòi người. Dù sao thì những trưởng lão của Đại Lạn Đà tự cũng có võ công cao cường, rất có sức uy hiếp, trong khi bọn chúng đã bị Vương Phật Nhi tước đoạt một tấm phong trấn, mất đi ưu thế nắm giữ đại quân.
Năm ten thi yêu bao vây bên ngoài thành tựa hồ cũng không nóng vội tấn công thành, mặc dù liên tiếp phái quân đội đến thay phiên nhau xông lên tường thành quấy phá nhưng vẫn không có hành động trên quy mô lớn.
Đứng hàng đầu trong số bảy tên thi yêu Đại Lôi Âm tự là Lão đại Đệ lục Ma Đồng thì cho đến nay vẫn không hề xuất hiện. Cửa thành Nam do hai tên thi yêu là Ma y Vô Tướng, Bạch Cố đạo thống lĩnh quân binh còn cửa Bắc thì do Hoàng Thạch đại tướng, Huyết hải ma Trư vương trấn thủ.
Phật Đà Cái giữ phong trấn nhưng căn bản lại không hiểu việc điều phối binh lực như thế nào, tuy có Phượng Sồ ở bên cạnh chỉ dẫn nhưng vẫn luống cuống tay chân. Nhìn thấy Huyết hải ma Trư vương xuất hiện ở bên ngoài thành, dẫn theo đám bộ hạ gồm ba trăm tên Huyết hải trư kỵ binh sắp xếp thành trận thế thì hắn liền rối tinh rói mù lên. Truyện "Đại Viên Vương "
Huyết hải ma Trư vương vốn là cao thủ hàng đầu của Trư đầu yêu tộc, một trong mười ba thú đầu tộc của Tây Địch, trước đây bị một đại yêu tuớng của Mộc tộc thu phục làm thủ hạ. Nhưng trong một lần đại chiến bị quân đội của Đại Càn vương triều vây khốn, hắn và tất cả hai ngàn tên thân binh thuộc hạ đều tử trận sa trường. Sau khi hắn chết, oán khí không tiêu tan mà biến thành thi yêu.
Những tên chiến binh Trư tộc này có thể hình cực lớn, cưỡi loại Phong mã thú dị chủng hiếm thấy cao to hơn những con tầm thường. Nhất là con do Huyết hải ma Trư vương cưỡi có thân hình cao hơn ba thước, nếu so với một con voi bị cắt vòi đi thì cũng không thua kém bao nhiêu.
Nếu mấy trăm Trư kỵ binh này tung hoành trên chiến trường thì chắc chắn không gì có thể ngăn cản được thế và lực của chúng. Mặc dù có tường thành bảo vệ, tám Đại trưởng lão vẫn không thể nào yên tâm được. Tới giờ phút này, Linh Sơn lão tăng oán hận nói:" Nếu nghe lời ta đi trước tiên tìm đến nương tựa vào Hoang Mộc đại tướng thì làm gì đến nỗi bị vây khốn ở Phượng Minh thành. Binh lực trong thành của chúng ta không đủ, căn bản không có cách nào địch được với đám thi binh bên ngoài thành. Vương Phật Nhi cũng không biết đã đi đâu, trong loại thời điểm thế này cũng khó nói hắn sẽ không chạy trốn!"
Đàm Quang cười khổ đáp:" Hắn là trụ trì do Lạn Đà tự chúng ta cử ra, không thể nào chạy trốn đâu. Nói không chừng hắn ra khỏi thành thăm dò tình hình quân địch, tạm thời không có cách nào trở về mà thôi."
Linh Sơn tức giận đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phát hiện bọn thi binh bên ngoài thành có chút tán loạn, một chiếc Tinh đồng chiến xa do tám con Xích Diễm long thú kéo chạy như điên xông vào giữa trận. Đó chính là Hỏa long liễn của Vương Phật Nhi.
" Trụ trì đã trở lại!" Tăng binh trên tuờng thành lập tức lớn tiếng hoan hô, thành thật mà nói thì sự xuất hiện của Vương Phật Nhi chính là một chỗ cho bọn họ dựa vào. Vị trụ trì sáu tuổi này cướp đoạt binh quyền của Yến Xích Mi, một mình xuyên thủng đại quân thi binh bên ngoài thành, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi nguời. Câu nói trụ trì này đều được mọi người cam tâm tình nguyện hô lên, chứa đầy màu sắc sùng bái cá nhân. Truyện "Đại Viên Vương "
Hai đại hộ pháp thần tuớng đi sát bên cạnh Vương Phật Nhi, ngoài xa thì có đại quân thi binh đông đảo đến đen trời ngập đất đi theo.
" Chi Lâu Già! Phật Đà Bạt La! Các ngươi đánh thẳng vào đại quân thi binh bên ngoài thành, sau đó dẫn dụ đàn quỷ đi ủng này chuyển hướng, khiến cho bọn chúng rời đi càng xa càng tốt! Ta về Phượng Minh thành trước!"
Sau khi xông ra khỏi trận thế của quân địch, Vương Phật Nhi bay người ra khỏi Hỏa long liễn. Giữa hắn và Phượng Minh thành chỉ còn có một cửa ải cuối cùng là Huyết hải ma Trư vương mà thôi.