Không ai ngờ rằng, chỉ trong một vài năm tới sẽ có làn sóng sa thải ập đến. Quan niệm trong mấy năm đầu rất khó để thay đổi, ai cũng nghĩ hay là vào doanh nghiệp nhà nước làm công nhân. Cũng bởi vì cuộc sống an nhàn, chứ không phải là họ không có lòng tiến thủ.
Không nói đâu xa, chỉ riêng ở nơi này mọi người đang đợi chia nhà, hầu như không có ai tự mua nhà cho mình. Nếu như nói không mua nổi cũng không đúng, rất ít người tích cóp tiền, nhưng cũng có nhiều người sợ mình vất vả mua nhà. Chuyện chia nhà cũng thường xuyên bị đẩy đi, vì vậy cả nhà tình nguyện sống cùng nhau. Những khu nhà gia đình giống như bọn họ, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Nhưng không, vừa sáng sớm tiếng chuông reng reng vang lên từng hồi. Từng nhà lục đục thức dậy, những người còn lại trong gia đình cũng đừng hòng ngủ một giấc yên tĩnh. Thỉnh thoảng còn có thể nghe nhà ai đó cãi nhau ầm lên vì tranh giành nhà vệ sinh.
Kể cả nhà họ Dung cũng không ngoại lệ.
Nhà họ Dung cũng vội vàng và bận bịu như vậy, các thành viên trong gia đình đều được phân công làm việc, không ai rảnh rỗi. Bà Dung nấu bữa sáng trong phòng bếp, Đào Lệ Hoa thì dẫn con gái đi tắm rửa thay quần áo, còn ông Dung và Dung Gia Đống thì gấp chăn màn trong phòng mình.
Tuyết Bảo thay bộ đồng phục nhà trẻ, nhà máy sản xuất máy móc Trùng Bắc của bọn họ rất nhiều ưu đãi, đương nhiên nhà trẻ của nhà máy ấy cũng không thể bị đối xử tệ.
Những đứa trẻ giống như bọn họ đóng tiền học phí trong trường rất ít, nhưng mỗi mùa đều có hai bộ đồng phục nhà trẻ miễn phí.
Các bé gái mặc chiếc váy liền tầng màu hồng, cổ áo bèo nhún, chiếc váy không có dây thắt eo nhưng dài đến đầu gối, nhìn giống như chiếc túi nhỏ, dù thế các bạn nhỏ dáng người thấp bé mặc vào trông rất đáng yêu.
Còn các bé trai cũng mặc bộ đồ màu xanh như vậy, nhưng không phải là váy, nó ngắn hơn rất nhiều. Bên trên các bé mặc áo, bên dưới phối cùng với chiếc quần soóc.
Đào Lệ Hoa chải hai bím tóc đang vểnh lên trên cho con gái, vỗ nhẹ cô bé: “Con chọn hai cái kẹp tóc đi.”
Tuyết Bảo vội vàng ôm cái hộp đựng đồ trang điểm mà mình thích nhất. Đó chỉ là hộp bánh quy sắt, bên trong đựng toàn kẹp tóc của Tuyết Bảo.
Có cái kẹp hình quả dâu tây, có cái hình quả đào, còn có cái hình con bướm, hoa hướng dương… Tất cả đều rất đẹp.
Tuyết Bảo chọn hai cái kẹp tóc hình hoa dướng dương, Đào Lệ Hoa kẹp lên tóc cho cô bé, nói: “Xinh quá.”
Tuyết Bảo cười tươi như hoa.
Cô nhóc há miệng ăn bữa sáng, lưng đeo ba lô, bàn tay mềm mại vẫy vẫy: “Con đi học đây.”
Đào Lệ Hoa: “Đến trường phải ngoan đấy.”
Tuyết Bảo: “Vâng ạ.”
Bà Dung Triệu Quế Hương cầm tay cháu gái đi xuống tầng, vừa đi vừa nói: “Manh Bảo, Điềm Bảo, đi thôi.”
Đi xuống tầng, bà ấy lại gọi đối diện: “Hùng Bảo, Nguyên Bảo à…”
Không phải nói, Khổng Điềm Điềm nói bọn họ đi cùng Tuyết Bảo sẽ không có ai dị nghị gì, bởi vì khi còn nhỏ họ đều đi học cùng nhau. Nhà của họ khá gần nhau, vì thế đều được bà Dung đưa đi học.
“Đi thôi.”
“Mau lên, mau lên.”
Người lớn ở các nhà lên tiếng đáp lại, sau đó mấy đứa trẻ con nhanh chóng chạy bình bịch xuống. Hùng Bảo chỉ vào đám trẻ, nói: “Được rồi, cầm tay nhau đi thôi.”
Bọn trẻ nhanh chóng cầm tay nhau. Khổng Điềm Điềm và Tô Manh vẫn nhanh chóng chiếm hai bên trái phải của Tuyết Bảo. Hùng Bảo tức giận, Nguyên Bảo nhếch miệng, hai đứa trẻ cùng liếc mắt nhìn nhau, quyết tâm ngày mai phải chiếm chỗ trước.
Năm đứa trẻ dắt tay nhau, bà Dung giống như gà mẹ, oai hùng đi ở phía trước.
Nhà trẻ cách chỗ bọn họ ở khoảng hai mươi phút đi đường. Thỉnh thoảng ở trên đường họ sẽ gặp vài bà lão đưa cháu mình đi học, vì vậy càng náo nhiệt hơn.
“Ồ, bà Triệu, bà đã nghe gì chưa? Nhà thông gia của nhà, chính là nhà họ Đào đó bị người ta giội phân vào nhà đó.” Một bà lão lén lút đi đến bên cạnh bà Dung, mặt mày hớn hở: “Giội phải đến bốn thùng phân. Eo ôi, cái mùi thối đó đúng là xộc lên tận trời.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT