Tuyết Bảo theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy người đến là một bà cụ gầy ốm, cô bé lập tức ưỡn bộ ngực lên, có chút cảnh giác nói: “Bà ngoại.”
Bà cụ có tướng mạo cay nghiệt gầy nhom, vẻ mặt lạnh nhạt, thấy cháu ngoại mà không có chút vui vẻ gì, một đôi mắt ti hí trái lại quan sát Tuyết Bảo từ trên xuống dưới, tầm mắt cuối cùng rơi vào trên đầu của cô bé, bà ta nói: “Kẹp tóc này của cháu, không rẻ nhỉ?”
Khi bàn tay sắp vươn đến lấy đi, Tuyết Bảo linh hoạt lập tức tránh ra.
Tuyết Bảo là một bé mũm mĩm, nhưng mà là một bé mũm mĩm linh hoạt.
Cô bé thoáng cái đừng hòng đã tránh ra, Hùng Bảo liền thuận thế đứng ở phía trước của cô, chống nạnh kêu to: “Bà ngoại muốn làm gì vậy! Muốn cướp đồ à?”
Cậu bé nhận ra bà cụ này, thứ bà ta muốn lấy không phải là một món đồ nữa.
Cho nên cậu bé không hề có thái độ lễ phép nào với người này, nói: “Tuyết Bảo không phải một mình, đừng hòng bắt nạt cậu ấy.”
Nguyên Bảo yên lặng đứng ở bên người Hùng Bảo, hai cậu bé đứng chắn trước người cô bé.
Bà ngoại của Tuyết Bảo họ Chu, bà Chu vừa mới thấy tư thế của mấy đứa trẻ liền thể hiện vẻ không vui, nói: “Bọn nhãi ranh ở đâu ra, chỗ này làm gì có chuyện của chúng mày? Tuyết Bảo là cháu ngoại tao, tao làm bà ngoại, lấy chút đồ thì đã sao? Một đám mất nết, tránh ra cho tao. Toàn thứ mất dạy gì đâu, chẳng biết kính già yêu trẻ gì cả, coi tao có mách người lớn nhà bọn mày không!”
Bà ta tiếp tục hù dọa con trẻ: “Bọn mày học trường mẫu giáo nào, tao sẽ nói cho giáo viên của chúng mày, trẻ ranh không biết kính già yêu trẻ, giáo viên sẽ phạt chúng mày đi hốt phân hết.”
“Bà nói dối bà gạt người bà nói bậy!”
Tuyết Bảo được chắn ở đằng sau, cô bé cất giọng nói trong trẻo non nớt, ngẩng khuôn mặt như quả đào mật nhỏ, lớn tiếng nói: “Cô giáo sẽ không làm như vậy.”
Bà ngoại Chu tức giận nhướng mắt lên: “Đồ mất dạy, đúng là mẹ nào con nấy, mẹ mày chính là một đứa không hiếu thảo không biết nhớ đến nhà mẹ đẻ, con oắt mày cũng chẳng học được điều gì tốt từ nó. Đồ mất dạy chỉ có thể sinh ra thứ tốn tiền, con ranh tốn tiền kia còn dám mạnh miệng, đánh vậy là còn nhẹ. Hôm nay kiểu gì tao cũng phải dạy dỗ mày một phen, cho mày biết cái gì gọi là người lớn!”
Dứt lời, bà ta giơ tay lên định đánh người, vẻ mặt hung ác.
“A a a a, mụ yêu quái ăn thịt trẻ con nè!!!”
Hùng Bảo và Nguyên Bảo tay cầm tay thành hình chữ "đại" chắn ở trước người Tuyết bảo, miệng hô: “Giết người rồi, phóng hỏa rồi!”
Bàn tay của bà ngoại Chu đã đánh vào người Hùng Bảo: “Đồ nhóc con chết dẫm, liên quan đến mày à?”
Lực tay của bà ta không hề nhẹ, rốt cuộc thân thể bây giờ của Hùng Bảo vẫn chỉ là cơ thể của một đứa trẻ, lúc này còn chưa cường tráng uy vũ như mấy chục năm sau. Cậu bé hô một tiếng, lao về phía bà Chu như đạn pháo.
Nguyên Bảo hô lớn với mấy đứa trẻ đang chơi trên ụ cát: “Mọi người đến giúp đỡ đánh lại bà lão xấu bụng với, mình sẽ mời các cậu ăn kẹo.”
Bọn trẻ đang chơi trên ụ cát không ít, có những đứa lớn hơn hẳn cũng ở đó, nghe vậy thì lập tức xông tới.
Kẹo?
Muốn được ăn.
Lúc này Tuyết Bảo cũng ngẩng lên nhìn, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Không được bắt nạt Hùng Bảo.”
Bà lão Chu thật sự không ngờ tới mấy đứa oắt con này còn dám lật trời, bà ta gào lên chửi đổng: “Một đám ranh con....”
“Ai dám bắt nạt Tuyết Bảo?”
Bên này đang ầm ĩ đã gây sự chú ý. Xa xa, một giọng trẻ con trong trẻo cất lên, không biết từ đâu có một nhóm bé trai xông tới. Nhóm củ cải nhỏ hồng hộc chạy tới cùng đẩy bà lão, bà Chu bị đụng một cái lảo đảo không vững, vừa cúi đầu nhìn liền cảm thấy bọn nhóc con này không khác ổ kiến bao nhiêu.
Bà ta chọc phải ổ kiến hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT