Tuyết Bảo vui mừng tới nỗi khóe miệng vểnh lên, vui vẻ nói: “Chúng ta còn có thể cùng xem phim hoạt hình nữa, gần tối có Shuke và Beita đó.”

Ký ức của Khổng Điềm Điềm và Tô Manh đối với mấy bộ phim hoạt hình cũng đã rất xa xôi, nhưng nhìn thấy Tuyết Bảo giơ lên một cái mặt đào nhỏ, cũng rạo rực theo, lập tức đồng ý: "Vậy cùng nhau chơi, cùng nhau xem phim hoạt hình nha."

Tiểu Vũ lập tức cao giọng: "Shuke, Shuke, tôi là phi công Shuke; Beita, Beita, tôi là xe tăng chiến của Beita." Nói xong câu đó thì hát lên: "Shuke, Shuke, Shuke, Shuke, Shuke lái phi cơ; Beita, Beita, Beita, Beita, Beita lái xe tăng…"

Tuyết Bảo đi theo cũng hát lớn: "Shuke thích học tập, Beita yêu lao động.."

Hai anh em họ hát tới sung sướng, Khổng Điềm Điềm và Tô Manh lấy ngón chân đào đất.

Nhưng lại cảm thấy Tuyết Bảo thật dễ thương.

Xe đạp của ông nội Dung và bà nội Dung đã dừng lại, dương dương đắc ý nhìn cháu nhà mình, khen ngợi: “Hát rất hay nha, lớn lên có thể làm ca sĩ rồi.”

Tuyết Bảo nhấc tay lên rồi nói: “Cháu muốn lái phi cơ, cháu là chuột nhỏ Shuke.”

Bà nội Dung càng tự hào hơn: “Eo ôi, Tuyết Bảo của chúng ta giỏi quá, còn nhỏ như vậy mà đã có ý chí rồi.”

Tuyết Bảo cười lộ ra mấy cái răng trắng nhỏ.

Cô bé nhe mấy cái răng thỏ cười hì hì hì, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, bà nội Dung cười cười dắt cháu gái nhỏ, nói: “Tất cả về nhà ăn cơm thôi, cũng không còn sớm nữa.”

“Dạ vâng ạ, tạm biệt ông nội Dung bà nội Dung, Tuyết Bảo ơi buổi chiều nhớ chơi chung nha.”

Rầm.

Mấy đứa bé tản ra, bà nội Dung dẫn hai đứa trẻ về nhà, Tiểu Vũ giống một con Bì Hầu chạy uỳnh uỵch lên lầu, bé vừa vào đến cửa đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt trong phòng, đứa trẻ hít mũi một cái, nói: “Thơm quá đi.”

Tuyết Bảo vào ngay sau đó, cũng học dáng vẻ của anh họ, con chuột nhỏ cũng hít hít, nói: “Thơm ghê.”

Dung Gia Tuệ cười: “Bác đã làm bã dầu, sau khi ăn xong các con có thể ăn một ít. Ăn sủi cảo trước nha.”

Dung Gia Tuệ mang một cái bàn trống ra, cũng bê sủi cảo ra, hỏi: “Chị có để lại cho lão tam một đĩa, không biết có đủ không?”

Đào Lệ Hoa: “Đủ rồi ạ, hôm nay anh ấy đi giúp người ta lái xe hoa, bây giờ còn chưa về chắc là ở bên đấy ăn rồi.”

Cô ấy dẫn hai đứa trẻ đến phòng vệ sinh rửa tay, thấy buổi sáng con gái đi ra ngoài còn sạch sẽ mà bây giờ lại giống như con mèo mướp, Đào Lệ Hoa rửa mặt cho cô nhóc xong thì nói: “Con nha, chơi thì chơi chứ làm sao lại còn nghịch tới nỗi cái mặt bẩn thành như vậy.”

Tiểu Tuyết Bảo không phục, ngẩng đầu nói: “Mẹ nói sai rồi, con không có.”

Đào Lệ Hoa vạch trần cô nhóc: “Rửa sạch sẽ cho con rồi, con còn dám mạnh miệng nữa.”

Cô bé cười hì hì ôm lấy chân mẹ mình, thì thầm: “Con không có mạnh miệng, Tuyết Bảo rất ngoan đó.”

Đào Lệ Hoa: “Con bé này.”

Đào Lệ Hoa mắng yêu con gái một câu, ôm con bé ra ngoài ăn cơm.

Lúc này tất cả mọi người đã ngồi xuống, cũng không chờ Dung Gia Đống, mà bắt đầu ăn luôn, ông nội Dung nhìn con rể rồi nói: “Đại Cường à, sáng mai con nhớ mang hộ khẩu đi, đến xưởng nhà máy tìm chủ nhiệm Tôn để xử lý thủ tục chính thức.”

Đại Cường nghe xong, suýt chút nữa thì nghẹn, ho khan liên tục.

Anh khiếp sợ nhìn ông cụ, nói: “Ba, chuyện này chuyện này chuyện này…”

Ông cụ Dung nhìn anh một cái rồi nói: “Sao thế? Không muốn chính thức làm việc à?”

Hốc mắt anh đỏ lên, bắt đầu lau nước mắt, khóc sướt mướt nói: “Muốn, từ lâu con đã muốn rồi, không ngờ được… rốt cuộc con cũng được làm việc chính thức, ba người thật sự rất tốt.”

Ông cụ Dung nhìn anh đã là một người đàn ông trưởng thành mà mới một tí nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, ghét bỏ quát: “Bộ dạng gì đây, mất mặt xấu hổ quá, khiến bọn nhỏ chê cười giờ.”

Đường Đại Cường: “Dạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play