Quái lạ thật! Chỉ là một con bé quê mùa lớp mười, chưa thành niên mà không hiểu sao cô ta lại cảm nhận được mối nguy hiểm mãnh liệt, hoang mang hơn cả Doãn Phần.
Có lẽ đây chính là bản năng ấp náu trong cơ thể nữ giới. Cô ta đánh hơi thấy mùi của đồng loại, cũng che giấu khát khao chiếm hữu dưới lớp mặt nạ thông thường, để rồi âm thầm rình rập cậu thiếu niên này.
Chung Oánh không biết chuyện sóng gió mà chiếc kẹo sữa gây ra, nhưng cô cũng nhạy bén cảm nhận được sự khó chịu và phòng bị mà Quan Linh dành cho cô. Vốn dĩ định học một ngày, nghỉ một ngày, vẫn phải tiến hành sự nghiệp làm đẹp, không thể lãng phí toàn bộ thời gian vào làm đề, nhưng nghe nói ngày hôm sau Quan Linh vẫn đến, cô lập tức thay đổi ý định. Đây đích thị là thời cơ tốt để phá hoại, càng gây phiền phức cho cô càng tốt, đến mức bôi nhọ, vu khống cô trước mặt Yến Vũ càng tuyệt vời.
Nhìn xem cô trưởng thành sớm ra nông nỗi nào rồi? Con gái con lứa đang lúc trẻ trung mơn mởn, yêu đương chưa thành mà đã bắt đầu sợ bóng sợ gió, ghen tuông lồng lộn, tác oai tác quái. Sau này người yêu cô còn đường sống hay không?
Lớp mười hai được nghỉ muộn và đi học sớm. Trong hơn mười ngày Yến Vũ ở nhà, Chung Oánh đã ghé bảy lần, đụng độ Quan Linh sáu lần, được đích thân Yến Vũ phụ đạo bốn lần. Một ngày trước khi vào học, anh ra mười câu hỏi trắc nghiệm, Chung Oánh và Yến Thần cùng làm được điểm tuyệt đối.
Yến Thần đã quên bẵng đi thất bại trong chuyện tình cảm với Chung Oánh, lòng tràn ngập vui sướng khi khai thông được cho một cái đầu đất. Cậu ta tự nhận mình có công lao to lớn, nói rất hào hùng: “Thi cuối tháng nhập học, cậu mà không lọt top 100 thì tôi trồng cây chuối tiêu chảy.”
Chung Oánh: “... Thế thì cậu chuẩn bị sẵn bã đậu đi.”
Hiển nhiên Yến Vũ cũng vui lây, nhưng trong niềm vui còn pha lẫn đôi chút buồn rầu. Anh khích lệ hai đứa mấy câu rồi đi.
Yến Thần đóng cửa phòng lại, nói nhỏ với Chung Oánh: “Hôm qua, anh mình cãi nhau với chị Quan Linh. Chị Quan Linh khóc thút thít chạy đi.”
Bảo sao đến bảy lần mà gặp cô ta có sáu lần. Hôm nay không đến. Cãi nhau à? A ha ha!
Bản thân Chung Oánh biết rõ lý do tại sao Quan Linh và Yến Vũ cãi nhau.
“Tất cả khổ đau của con người đều là sự phẫn nộ với những bất lực của bản thân”, không rõ những lời này có phải do Vương Tiểu Ba nói không, thế nhưng, Chung Oánh từng được tự mình trải nghiệm nên cảm thấy vô cùng thấm thía.
Không phải cứ muốn là được, không thể bắt thế giới xoay quanh mình, vậy nên, đành phải thỏa hiệp với sự thật. Phải thỏa hiệp mà không chút cam tâm nên sinh ra phẫn nộ khổ đau.
Không biết mấy ngày nay, Quan Linh đã nghĩ những gì mà sự thù ghét của cô ta với Chung Oánh đã khó có thể kiềm chế. Mỗi lần gặp nhau, mặt mũi cô ta đều sa sầm xuống. Vì còn nhỏ tuổi nên cô ta không giỏi che giấu cảm xúc lắm, Chung Oánh đố rằng khi cô quay lưng, Quan Linh sẽ nhịn không nổi mà nói xấu cô với Yến Vũ, chỉ hận một nỗi không thể đuổi cô ra khỏi cửa.
Đáng tiếc, Quan Linh đã quên mất chính mình cũng chỉ là khách, còn Chung Oánh cũng không hề làm sai chuyện gì.
Cô tìm Yến Thần học bù là vì ông Chung gọi điện và được ông bà Yến đồng ý. Việc trực của bộ đội trong dịp lễ năm mới nặng nề hơn so với bình thường. Ngày mùng hai đầu năm, ông Chung sẽ vào vị trí chờ lệnh, trực nửa ngày, nghỉ nửa ngày. Nhà họ Chung đến buổi chiều không có người, không thích hợp để con trai hay con gái trong thời kỳ trưởng thành ở nhà. Buổi sáng thì Chung Oánh lại không dậy nổi, Khúc Hồng Tố thấy vậy liền đề nghị để cô tới nhà họ Yến.
Mặc dù cấp hàm của Tham mưu trưởng Yến và ông Chung chênh lệch nhau không ít, thế nhưng, vì đám trẻ là bạn học nên hai bên lấy tư cách phụ huynh qua lại, quan hệ cá nhân cũng không tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT