Hôm nay, Chung Oánh đi phương tiện công cộng về nhà. Khác với những bạn học đang học từ đơn hoặc thảo luận đề thi, cô nhắm mắt nghỉ ngơi như thường lệ.
Chung Oánh tính toán làm thế nào để thừa dịp lễ tết bắt chẹt ông Chung một khoản, sau đó đặt mua cho bản thân một bộ ra dáng trang phục mùa đông.
Vậy cô sẽ không cần ngày nào cũng mặc áo bông cũ của Chung Tĩnh, đi đôi giày bông cũ và choàng cái khăn quàng cổ quê mùa đến mức tụt hậu nữa.
Các bạn học lên xuống, tới lui. Lúc trong xe im ắng trở lại, Chung Oánh nghe thấy có người nói chuyện: “Xin nhường chỗ một chút.”
Học sinh nam bên cạnh nói: “Cậu muốn ngồi ở đây hả?”
“Đúng vậy.”
“Không phải bên kia có rất nhiều chỗ trống à?”
Đã sắp đến ga nên trong xe thật sự có rất nhiều ghế trống. Bởi vậy, cuộc nói chuyện này rất không bình thường. Chung Oánh hé mắt, nghiêng đầu nhìn thử. Tiếp theo đó, cô bỗng chốc ngồi thẳng dậy: “Anh… Yến Vũ?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Yến Vũ mặc áo jacket rách màu đen bằng vải bông, vài sợi tóc rũ trên trán, một tay giữ chiếc vòng vịn trên xe. Anh từ trên cao nhìn xuống hai người đang ngồi chung ghế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh nói: “Ừm. Tránh ra.”
Học sinh nam kia nghe tiếng của Chung Oánh là biết hai người họ có quen nhau. Trông thấy ánh mắt nặng nề của Yến Vũ, cậu ta lộ ra một ít ý chính là ông đây không bằng lòng đứng lên: “Đằng trước có chỗ, đã quen biết mà còn phải ngồi chung cho bằng được à?”
Cậu ta nói tới nói lui, lại dong dài cho lắm nhưng vẫn không muốn di chuyển. Bỗng nhiên, Yến Vũ kéo cậu ta, giọng điệu lạnh lẽo: “Đây là em gái tôi. Tốt hơn hết cậu nên cút đi nhanh lên!”
Cậu học sinh nam không cao bằng anh. Cậu ta bị anh kéo nên lảo đảo, suýt té ngã, vội vàng vịn chỗ tựa lưng. Sau đó, cậu ta quay đầu, chỉ vào chóp mũi anh: “Cậu đánh người hả?”
Yến Vũ bắt lấy cổ tay cậu ta: “Còn không chịu cút nữa thì tôi đánh cậu thật đấy!”
Mặt của cậu học sinh nam nhăn nhó. Xem ra, lực tác dụng lên tay cậu ta không hề nhỏ. Hai người đối mặt một lát rồi cậu ta hừ một tiếng, giãy giụa thoát ra. Sau đấy, cậu ta đeo cặp, đi về phía đầu xe ở xa.
Trong xe lặng ngắt như tờ, tài xế không hề nói chuyện, chỉ quan sát tình hình từ kính chiếu hậu. Chung Oánh bị sốc. Chuyện gì xảy ra thế? Sao dáng vẻ của Yến Vũ cứ như ăn thuốc súng vậy?
Yến Vũ không nhìn cô, anh vẫn nhìn chằm chằm cậu học sinh nam lúc nãy, nói nhỏ: “Sao chú Chung không đến đón em vậy? Một đứa con gái như em đi xe một mình vào ban đêm không an toàn đâu.”
Chung Oánh càng thêm đần độn. Cô thường xuyên đi chuyến xe này, xe đầy học sinh, có gì mà không an toàn chứ?
“Đêm nay ba em trực ca. Em quen rồi, có chuyện gì đâu. Toàn là bạn học cả, vừa đến trạm là tới cửa nhà ngay.”
Yến Vũ trầm mặc một lát, nói: “Ngồi xe thì đừng ngủ. Tên học sinh nam lúc nãy luôn sờ mặt em, em không cảm nhận được sao?”
Chung Oánh cực kỳ sợ hãi: “Có ư? Không có mà?”
Cô vốn không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Nếu có kẻ to gan, dám sờ mặt cô, cô sẽ không thể không nhận ra.
Tuy nhiên, Yến Vũ rất chắc chắn: “Có! Anh có thấy.”
Yến Vũ lên xe ở trạm thư viện, anh liếc mắt một cái là thấy Chung Oánh. Bởi vì giữa những học sinh hoặc đang châu đầu ghé tai, hoặc lẩm nhẩm học bài thì cô càng nổi bật. Cô ngồi ở hàng ghế sau, khoanh tay, nhắm mắt. Dáng vẻ của Chung Oánh lười nhác. Cô dựa người, cằm hơi thu lại, cái đầu không hề nghiêng, lệch, dường như đang ngủ ngon lành. Ngủ cũng chẳng sao, vấn đề là hành vi của tên học sinh ngồi cạnh cô cực kỳ không đúng mực.
Nhìn từ góc độ của Yến Vũ, cậu ta cứ dùng mu bàn tay cọ mặt Chung Oánh mãi. Một lúc sau, cậu ta lại duỗi tay ra sau lưng Chung Oánh, vuốt tóc cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT