Chung Oánh đứng dậy, vỗ vỗ vai Chung Tĩnh, nói một câu rất cũ: “Kẻ thù lớn nhất của bạn là chính bạn.”

Chung Oánh vừa định rời đi một cách tiêu sái thì Chung Tĩnh đã xoay người, túm lấy cô: “Đợi chút, chị đâu cần em tới để dạy bảo chị. Chị còn chưa dạy dỗ em đấy. Thứ hạng đếm ngược mà còn có mặt mũi để tuyên dương à? Sau này, lúc em ra ngoài đừng có nói bản thân là em gái của Chung Tĩnh đó!”

Chung Oánh: “...”

***

Yến Thần chẳng hề bước ra khỏi nhà trong nguyên một kỳ nghỉ. Ngoại trừ những lúc ăn cơm, ngủ nghỉ thì toàn bộ thời gian còn lại đều cống hiến cho bài thi.

Mấy tháng trước, Yến Vũ mang về mấy vali chứa tài liệu ôn luyện và những quyển bài tập luyện nội bộ của các trường nổi danh từ Bắc Thành. Tất cả chúng đều được chất chồng trong phòng của em trai.

Khoảng thời gian đầu, Yến Thần chỉ thỉnh thoảng mang theo rồi làm thôi. Cho đến sau kỳ thi giữa kỳ lần này, cậu ấy bỗng tự nâng cao chỉ tiêu, cố gắng vươn lên.

Hai vợ chồng Tham mưu trưởng Yến và Khúc Hồng Tố cứ tưởng việc nói chuyện tạo áp lực có tác dụng, con trai cuối cùng cũng biết xấu hổ mà tiến tới. Nhưng, Yến Vũ lại cảm thấy trạng thái của em trai có hơi bất thường.

Buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ, anh gõ cửa phòng Yến Thần: “Đi chơi bóng đi?”

“Không đi đâu.”

“Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mới có thể học tập hiệu quả được. Từ sáng đến tối, em không hề nghỉ ngơi, đôi mắt đâu chịu nổi.”

“Không cần anh lo. Anh tự chơi đi.”

Yến Vũ đi vào phòng, đứng ở bên cạnh Yến Thần một lát. Cậu ấy chẳng hề ngẩng đầu lên, hăng say tính toán trên giấy nháp. Yến Vũ liếc nhìn mặt bàn, phát hiện nửa góc cánh hoa màu hồng đào giữa đống bài thi. Khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Có phải Chung Oánh nói gì với em không?”

Yến Vũ tự đoán ra được bong bóng màu hồng (1) trong lòng Yến Thần trong kỳ nghỉ hè, khi hai anh em ngày nào cũng dính chung một chỗ.

(1) bong bóng màu hồng: mô tả cảm giác đang yêu.

Yến Thần nói mười câu thì sẽ có một, hai câu nhắc tới cái tên Chung Oánh này. Tuy đám Lý Chu Kiều và Tạ Hồng Quân cũng có xuất hiện, nhưng là con gái thì chỉ có một người này. Hơn nữa, lúc nói đến Chung Oánh, biểu cảm của cậu ấy rất vui vẻ. Giọng nói còn tràn đầy sự yêu thích và nuông chiều. Cậu ấy nói cô hoạt bát ra sao, sáng sủa cỡ nào, coi trọng nghĩa khí, ngốc nghếch đến mức độ nào.

Yến Vũ hỏi thẳng Yến Thần: “Em thích em ấy phải không?”

Yến Thần nhảy dựng, phủ nhận y như con mèo bị dẫm trúng đuôi. Phủ nhận xong, cậu ấy lại ngượng ngùng nói rằng sẽ không yêu sớm, đừng nói với ba mẹ.

Từ đây, giữa hai anh em có một bí mật nhỏ tự hiểu trong lòng chứ không nói ra miệng. Yến Thần bắt đầu thoải mái nói về Chung Oánh trước mặt anh. Cậu ấy xin anh trai làm người giao nhận đồ mà chẳng hề áp lực.

Yến Vũ bị bắt nghe những giai thoại ít người biết từ lúc nhỏ đến lớn của một cô bé. Anh nghe nhiều rồi thì phác họa ra hình tượng một thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên trong lòng. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy người thực, anh phát hiện dường như không phải vậy.

Đương nhiên, Chung Oánh chẳng làm việc gì khiến người người oán trách, lật đổ tưởng tượng. Mấy lần anh gặp cũng rất bình thường. Thế nhưng, Yến Vũ cảm thấy cô và người mà em trai miêu tả không phải là một. Đây là trực giác, không hề có căn cứ.

Có lẽ vì đôi mắt của cô bé hơi sâu và có chút ranh mãnh. Với tuổi tác của anh mà còn chẳng nhận ra trong đó ẩn chứa điều gì, chỉ có thể khẳng định rằng không liên quan gì đến “hồn nhiên”.

Yến Vũ không nói với em trai về cảm nhận của mình. Đấy là bạn bè, là bạn thân từ thuở nhỏ, là cô gái cậu ấy thích, đánh giá của anh trai không quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play