Chung Oánh đẩy cậu ta ra xa một chút: “Cậu ngồi yên được không? Cứ sáp lại như thế làm nóng chết được.”
Lý Chu Kiều bĩu môi: “Ra vẻ ghê, ai mà thèm sáp lại gần cậu!”
Chung Oánh biết rằng Lý Chu Kiều thích cô, nhưng hẳn không phải là kiểu yêu thích nồng nhiệt gì. Ánh mắt của cậu ta đơn thuần và sáng ngời, không hề pha lẫn chút dung tục nào. Lý Chu Kiều áp sát như thế hoàn toàn là do cả hai đã vậy từ khi còn nhỏ, thành thử cậu ta không có cảm giác về giới hạn.
Đột nhiên bị xa lánh nên có thể cậu ta không biết tại sao lại thành ra thế này, Chung Oánh cũng quyết định không tranh cãi. Cô hỏi: “Chu Kiều, cậu có nói sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ nhập ngũ ngay mà. Cậu không đi học đại học à?”
Lý Chu Kiều hơi trầm xuống: “Mình muốn thi đậu là được sao? Đại học cũng đâu dễ đậu dữ vậy. Cậu đừng có tưởng rằng bản thân gặp may, vào cùng một trường trung học với Yến Thần là có thể vô đại học chung với cậu ấy. Cậu ấy muốn thi vào trường của Bắc Thành đấy. Còn cậu, chỉ sợ ngay cả trường cao đẳng Chu Châu cũng chẳng đậu nổi.”
“Trường cao đẳng Chu Châu là khoa chính quy nhóm mấy thế?” (2)
(2) nhóm một là vào trường đại học và cao đẳng trọng điểm; nhóm hai là vào trường đại học và cao đẳng thường, điểm xét tuyển thấp hơn loại một; điểm xét tuyển của nhóm ba thấp hơn nhóm hai. Ngoài ra còn có trường dạy nghề nhóm một và trường dạy nghề nhóm hai.
“Còn nhóm mấy? Ngay cả trường dạy nghề cậu còn chả đậu.”
“...”
Chàng trai trẻ, cậu dám coi thường tôi à. Tôi mà cố gắng để theo đuổi đàn ông…Học tập thì chính bản thân tôi cũng phải sợ đấy.
Lý Chu Kiều thao thao bất tuyệt: “Để mình nói cho cậu biết, cậu đừng có mà phí sức, cứ đần độn cho qua ba năm rồi đi khám sức khỏe quân sự với mình. Cậu có nhớ vụ tên hai đứa mình còn được khắc trên bia tưởng niệm chiến dịch không? Liệt sĩ Lý Chu Kiều và liệt sĩ Chung Oánh. Tụi mình chính là những liệt sĩ đầu thai thành, được định sẵn phải tiếp nhận từ tay các bậc tiền bối, trở thành chiến sĩ giải phóng quân vẻ vang. Hai đứa mình phải bảo vệ tổ quốc, tiêu diệt quân địch một cách anh dũng…”
Chung Oánh cười cười, cô lại nhớ tới một chuyện cũ.
Tập đoàn của Yến Vũ có một quỹ từ thiện với nhiều dự án khác nhau. Hằng năm, quỹ này đều sẽ chi một khoản từ thiện lớn, trong đó bao gồm một khoản tiền quyên góp dành ra cho các anh hùng liệt sĩ.
Bởi vì không thể quyên tặng trực tiếp dưới danh nghĩa của tạp đoàn nên phải thông qua bộ phận được phía chính phủ chỉ định.
Yên Vũ khá quan tâm đến việc này.
Anh thường xuyên tự mình liên lạc với người phụ trách, chú ý tới tình hình triển khai các khoản quyên góp.
Bên cạnh đó, Yến Vũ cũng đến nghĩa trang liệt hai lần để dâng hoa và tế lễ, biến nó thành một hoạt động thường quy trong tập đoàn.
Dẫu sao cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, vì thế, anh luôn có một tình cảm đặc biệt dành cho người lính, Chung Oánh nghĩ.
Trong thành phố có cửa hàng bách hóa và một cửa hàng Hữu Nghị. (3) Theo trí nhớ của cô, hàng hóa ở cửa hàng Hữu Nghị càng ngày càng nhiều và đầy đủ, các mặt hàng nhập khẩu cũng tập trung tại đây. Vì vậy, Chung Oánh tính tới đó xem trước.
(3) cửa hàng Hữu Nghị: là một thương hiệu cửa hàng thuộc sở hữu nhà nước ở Trung Quốc đại lục, được thành lập vào năm 1958.
Về vấn đề này, Lý Chu Kiều lại có chuyện để nói: “Mẹ mình nói cửa hàng Hữu Nghị coi thường người khác lắm. Mười năm trước, bọn họ chẳng cho người trong nước đi vào đâu. Cậu tới đó làm gì, có cái gì mà cửa hàng bách hóa không có cơ chứ?”
Khóe mắt Chung Oánh lộ ra ý khinh thường: “Cậu cũng đã nói là mười năm trước rồi. Bây giờ đâu có giống, khách hàng chính là thượng đế. Thượng đế bước vào là niềm hân hạnh của nhân viên phục vụ, họ còn ước gì được cầm túi, xách giày cho cậu nữa kìa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT