“Là chiến hữu cũ của ba mình.”-Yến Thần dẫn cô đến phòng mình. Trông thấy cái hộp trong tay cô, lông mày cậu ấy hơi nhíu lại: “Không phải là không cho mình ra ngoài mà là mình đi chơi bóng về thì đã trễ. Cả người đầy mùi mồ hôi hôi thối, phải đi tắm, chẳng còn cách nào mới phải nhờ anh mình đón cậu. Cậu… Cậu mang cái này đến đây làm gì?”
Tất cả các phòng trong tòa nhà đều được lát sàn gỗ, thành ra khi giày xăng đan bằng nhựa bước lên đã tạo ra tiếng lạch cạch. Bình thường đến đây là phải đổi sang dép lê, tuy nhiên, vì hôm nay có khách tới nên quy tắc này được miễn. Chung Oánh quan sát căn phòng được bày biện đơn của Yến Thần, chỉ bao gồm một giường, một tủ và một cái bàn. Sau đấy, cô đưa cái hộp: “Mình không cần đâu.”
“Tại sao thế?”-Yến Thần không hiểu: “Là con búp bê cô mình mang về lúc đi khảo sát ở nước M ấy à? Cậu không thích hả?”
“Ừ, không thích.”-Chung Oánh vô cùng dứt khoát: “Tay với chân nhỏ quá, chán lắm. Để nó ở chỗ mình thì cũng để bám bụi thôi. Thà đưa mình một hộp sôcôla nhân rượu còn hơn.”
Yến Thần bĩu môi: “Đúng là con nhỏ quê mùa, cậu có biết đây là cái gì không thế? Là búp bê barbie đó. Số lượng bán hàng ở nước M siêu khủng, bé gái nào cũng có một con. Có thể thay quần áo này, đổi kiểu tóc này, còn có thể cử động các khớp nữa. Thú vị vậy mà cậu lại không thích.”
Chung Oánh vẫn lắc đầu: “Mình thích máy bay, đại bác với xe tăng cơ. Búp bê không hợp với mình đâu.”
Yến Thần đành chịu: “Cậu lớn tới chừng này rồi mà sao vẫn chẳng có chút hương vị phụ nữ nào thế? Hôm ấy thấy cậu mặc váy làm mình còn tưởng là cậu đổi tính rồi chứ.”
Con nít ranh thì biết gì là hương vị phụ nữ! Chung Oánh trợn mắt, nhất quyết đặt cái hộp lên bàn: “Tại sao cô cậu lại cho cậu búp bê thế?”
“Ặc…”-Yến Thần cứng họng,cậu ấy gãi đầu: “Không phải. Cô ấy đưa cho bà mình một đống đồ rồi mình tự chọn thôi. Mình là con trai mà, sao cô ấy đưa cho mình cái này được.”
Quả nhiên là vậy! Cô Yến phát hiện búp bê mình sưu tầm đã chẳng thấy đâu, không biết lo lắng và tức giận đến độ nào đây!
“Mình nghĩ con búp bê này có thể là do cô ấy mua để tự chơi đó. Cậu nên trả lại đi, tại cậu lén lấy thành thử cô ấy cũng không tiện đòi. Người quân tử không nên đoạt đồ yêu thích của người khác.”
“Nói năng mạch lạc ghê.”-Yến Thần cười nhạo, cho rằng cô thật sự không thích nên cũng không ép nữa. Cậu ấy khom lưng, lấy một mô hình tàu chiến nhỏ từ trong cái tủ chếch so với bàn: “Thích cái này không? Lý Chu Kiều thèm muốn đã lâu nhưng mình vẫn chưa cho cậu ta. Cho cậu đó.”
Nét vui mừng lộ ra trên mặt Chung Oánh: “Oa! Xuất sắc!” Cái quỷ gì vậy.
Nhưng mà không nhận thì Yến Thần sẽ giận.
Chung Oánh cầm mô hình tàu chiến, đi xuống lầu. Cô nghe thấy tiếng cười sang sảng của Khúc Hồng Tố vọng ra từ phòng khách, xen lẫn với một giọng nữ ngọt ngào. Chung Oánh xoay đầu, nhìn thoáng qua. Huyền quan và khung cửa giữa lối vào phòng đã chắn hơn nửa tầm nhìn, thành thử ra cô chỉ nhìn thấy ống quần màu đen đen của Yến Thần và chiếc vớ trắng cổ ren ở bên cạnh.
Cô thuận miệng nói: “Chiến hữu cũ của bác Yến thân với gia đình cậu quá.”
Yến Thần nói: “Đúng vậy, chú Quan là cấp dưới cũ của ba mình. Chú ấy chuyển ngành tới Bắc Thành, sống gần nhà bà mình đấy. Chị Quan Linh nhà chú ấy là bạn cùng lớp với anh mình. Họ chơi chung từ nhỏ rồi, cũng có thể tính là rất thân thiết.”
Biểu cảm của Chung Oánh vẫn bình thường: “Ha ha. Là thanh mai trúc mã nhỉ.”
Yến Thần chớp mắt tinh nghịch, nói nhỏ: “Mình nghi chị Quan Linh đang yêu đương với anh trai mình.”
Hình tượng thiếu nữ trong sáng của Chung Oánh không hề sụp đổ: “Thật á? Vậy không phải là yêu sớm ư?”
“Đâu có tính. Anh mình đã gần mười tám, sắp được tự do yêu đương rồi.”
“Ồ, làm sao cậu biết hai người họ đang yêu đương?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT