“Được rồi, nếu mẹ chồng con không có ở nhà thì mẹ cũng không có chuyện gì nữa, về tình huống của đứa nhỏ này, mẹ cũng sẽ nhân tiện giúp các con hỏi thăm tình hình, giờ mẹ về đây.
”Thẩm Uyển nghe xong vội nói: “Mẹ, vất vả lắm mới tới đây một chuyện, không cùng con trò chuyện nhiều hơn sao, dù sao trời đang mưa, mẹ cũng không đi làm, về nhà cũng không có việc gì, ở lại chơi chốc nữa đi!”Mẹ Thẩm cũng mỉm cười thở dài, chiều chuộng con gái ở lại thêm chút nữa.
Sau khi con gái tìm được quần áo cũ, bà cùng con gái làm địu để bế em bé, đồng thời cũng dặn dò cô rất nhiều chuyện về việc nuôi con, được chừng nửa tiếng thì bà lại đề nghị về nhà.
Dù sao ở nhà cũng còn công việc nhà, cứ mặc kệ thì không yên tâm cho lắm.
Đi được mấy bước lại dặn dò con gái: “Thuốc kia con phải ăn trước khi uống, không chừng lại có tác dụng.
”“Con biết rồi, con sẽ nghe lời!” Thẩm Uyển kéo tay mẹ, tiễn bà ấy ra cửa.
Sau khi bước ra khỏi phòng, mẹ Thẩm vỗ vỗ cánh tay đang ôm của con gái, ấm áp nói: "Được rồi, không cần tiễn nữa, không phải là mẹ không biết đường, con vào chăm sóc đứa nhỏ đi, mẹ về đây.
”Cả hai nhà vốn dĩ ở cùng một đại đội, lại không xa lắm.
Cha chồng của Thẩm Uyển là đội trưởng của đội, còn cha cô là bí thư của đội, hai gia đình thực sự cách nhau không quá xa, thêm vào đó, cha của hai gia đình đều là cán bộ trong thôn, về mặt tình cảm cá nhân thật sự không tệ.
Con cái của hai nhà không ít lần được người ta nhắc tới là sự kết hợp hoàn mỹ.
Tuy không hình dung thật như vậy nhưng ý nghĩa cũng không khác nhau là mấy.
Đương nhiên, Thẩm Uyển và mẹ ruột cũng không khách sáo nữa, mẹ cô nói thế nào thì liền như thế nấy, cuối cùng cô cũng không tiễn nữa, chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ rời đi.
Thẩm Gia Dương nhận thấy mẹ vợ sắp về, cũng đã chủ động ra tiễn.
Thấy vậy, Thẩm Uyển mỉm cười và quay trở lại phòng.
Mà Thẩm Gia Dương sau khi tiễn mẹ vợ về cũng không đi làm, chỉ trở lại phòng của hai vợ chồng, nhìn thoáng qua đã thấy túi thuốc đặt trên bàn cạnh giường.
Ánh mắt có chút phức tạp bước tới, cầm túi thuốc lên nhìn: “Mẹ gửi qua à?”Thẩm Uyển ậm ừ, thấy anh mở miệng tính nói gì đó thì cô nhanh hơn cướp lời, nói tiếp: “Tuy em không cần uống thuốc, nhưng đây là tâm ý của mẹ nên em mới nhận.
Thật ra trong lòng em cũng nghĩ bây giờ chúng ta chưa cần phải sinh con sớm như vậy, Tiểu Vũ còn nhỏ, chúng ta cũng cần chăm sóc con bé.
Chờ Tiểu Vũ lớn lên một chút, chúng ta sẽ có thêm một đứa nữa, Tiểu Vũ cũng sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, anh thấy có được không?”Thẩm Gia Dương mấp máy miệng, cuối cùng nói: “…ĐƯợc, đều nghe theo em!”Vợ mình mang một mảnh hảo tâm, tóm lại hắn cũng luyến tiếc đạp hư tâm ý của cô, trong lòng khó nén xúc động, thầm ghi nhớ sau này phải đối xử với vợ thật tốt.
Nhìn thấy lần này chồng không nói bất cứ điều gì mà cô không thích nghe, Thẩm Uyển cuối cùng cũng hài lòng, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Thẩm Tiểu Vũ lại bị sốc.
Ở thế kỷ 21, cha mẹ không nhất thiết phải quá kỹ lưỡng về tình trạng của con cái, ở thời đại mà con cái vô giá trị, hơn nữa còn là niên đại trọng nam khinh nữ này thì cách nuôi dạy con cái của mọi người chính là cho nó miếng ăn để trưởng thành, như vậy cũng sẽ không làm con cái thất vọng.
Thẩm Uyển rõ ràng không có quan hệ huyết thống với cô, nhưng cô ấy chân thành đối xử với cô như con ruột của mình, điều này khiến Thẩm Tiểu Vũ, một đứa trẻ mồ côi trong kiếp trước và chưa bao giờ được hưởng sự ấm áp, một lần nữa bị cảm động sâu sắc bởi sự ôn nhu này.
Không phải là mẹ ruột nhưng lại hơn hẳn mẹ ruột!Tuy rằng Thẩm Uyển còn trẻ nhưng trong thâm tâm của cô, tình cảm của Thẩm Uyển dành cho cô thực sự giống như mẹ ruột đối với con cái vậy!.