Thẩm Uyển dự định làm một chiếc khác cho đứa bé, chiếc này sẽ có kích thước lớn hơn, hai bộ khác nhau, để đứa bé vẫn có thể mặc khi lớn lên.

Đây đều là cách dân làng may quần áo cho trẻ em.

Nhưng trước khi may quần áo, cô cần phải làm một việc khác trước.

Đó là đem nắm gạo và hạt đậu nành gom được khi sáng đi xử lý.

Mấy thứ này đều là của bé cưng, trứng gà bé cưng có thể ăn, nhưng gạo và hạt đậu nành thì chưa thể ăn được, may mà phòng bếp lúc này không có ai, cô nhanh chóng đem gạo trộn với gạo trong nồi nhà mình.

Bên trong cái nồi đã không còn nhiều, chỉ còn sót lại một lớp gạo màu vàng sẫm mỏng, chất gạo hơi thô ráp, so với gạo của bé cứng trắng tròn thì khác một trời một vực.

May mắn là số lượng ít, trà trộn vào cũng không phát hiện ra.

Chỉ có số lượng ít nhưng đối với Thẩm Uyển mà nói cực kỳ trân quý, chút gạo này nhìn nhỏ nhưng trên thực tế có thể nấu một bát cháo ăn liền, cô biết gạo này là của riêng đứa bé, nên trước khi mang đi cô cũng đã nói một tiếng với bé cưng.

Bé cưng nghe không hiểu là một chuyện, nhưng cô có nói hay không lại là chuyện khác.

Trong lòng Thẩm Uyển đã thầm quyết định, chỉ cần là đồ mà bé cưng có thể dùng được thì tuyệt đối sẽ không lộn xộn, dù sao ước nguyện ban đầu của cô là nuôi dưỡng bé cưng, cũng không trông mong gì hơn, hơn nữa lúc cô muốn nói bé cưng cũng đâu biết rằng bé cưng sẽ tự “sản xuất lương thực” như thế đâu!Sau khi xử lý gạo xong, còn dư lại một chút hạt đậu nành, cô cũng đã nghĩ đến phải làm thế nào rồi.

Chờ có thời gian rảnh rỗi, đem đống hạt đậu này rang cho mấy đứa nhỏ trong nhà, xem như là đồ ăn vặt, điều kiện đồng áng không tốt, mấy đứa nhỏ cũng chịu khổ theo, lớn như vậy rồi còn chưa ăn qua cái gì ngon, Thẩm Uyển cũng đau lòng thay chúng.

Bây giờ một người cũng không thể làm, Thẩm Uyển đem đậu đi cất trước, chờ có thời gian sẽ làm sau.

Những chuyện này nói thì lâu, nhưng cũng chỉ mất vài phút để làm, sau khi làm xong, Thẩm Uyển về phòng bắt đầu làm quần áo, cô một bên vừa làm vừa lầm bầm nói chuyện với Thẩm Tiểu Vũ giống như đang nói với chính mình vậy, thói quen này quả thực là khiến Thẩm Tiểu Vũ yêu đến không tả được.

Như vậy cô có thể thông qua từ miệng Thẩm Uyển biết được không ít sự việc đang xảy ra.

Nếu không khi trưởng thành, linh hồn của cô bị giới hạn bởi thể xác, cô chỉ có thể nằm trên giường mà không thể đi đâu được, cái gì cũng không biết, có mắt cũng như mù, cảm giác này thật sự không tốt chút nào.

Bây giờ có Thẩm Uyển làm gì cũng sẽ tâm sự một chút, nghe xong Thẩm Tiểu Vũ cũng rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mềm lòng và bất lực.

Chỉ là một chút gạo và hạt đậu nành thôi mà, mặc kệ Thẩm Uyển xử lý thế nào cô cũng không có ý kiến.

Nhưng bản thân Thẩm Uyển lại tỏ ra ngượng ngùng, giống như đang cố ý lợi dụng chiếm tiện nghi của cô, chỉ nghe ngữ khí của Thẩm Uyển nói chuyện, cô cũng đã tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy, làm cho Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy người mẹ nuôi này thật sự là một người rất mềm lòng và đơn thuần.

Nhưng đây cũng là lý do chính khiến cô có thể yên tâm thể hiện khả năng của mình.

Nếu những người tham lam và tàn nhẫn thật sự phát hiện ra năng lực của cô, thì cô sẽ không thể thoải mái như bây giờ, cho nên đối với người tìm ra cô lại là một người có nguyên tắc và tốt bụng, không biết bao nhiêu lần Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy bản thân mình quá may mắn như thế này.

Phải nhanh chóng lớn lên thôi!Chưa kể đến việc cô có thể đi lại và nói chuyện, chỉ cần cô lớn hơn và có thể đơn giản bày tỏ suy nghĩ của mình, sau đó cô có thể tìm cách để Thẩm Uyển cảm thấy bớt lo lắng hơn khi sử dụng đồ vật mình lấy ra từ trung tâm thương mại.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play