Thông thường các hội chợ giao dịch tư nhân loại nhỏ thế này được một số doanh nhân hoặc các nhà sưu tập tư nhân đứng ra tổ chức. Ngoại trừ việc được tổ chức mỗi năm một lần vào một thời điểm cụ thể, nếu các nhà sưu tập gặp được thứ gì đó chất lượng, muốn trưng bày hoặc bày bán thì cũng có thể tổ chức. Tương tự, hội chợ trao đổi lần này được mở bởi vì một ông chủ họ Trịnh tìm được một cây Mộc Lôi Kích. Đó là một cây Mộc Lôi Kích hoàn chỉnh, toàn bộ thân cây bị một tia sét đánh xuyên qua, nên muốn đổi bằng một thứ gì đó cực kỳ tốt hoặc trao đổi bằng giá trị tài sản tương đương.

Về cây Mộc Lôi Kích này, đối với người hiểu biết thì đó quả thực là thứ chỉ nghe mà không thể cầu, song với những người chẳng am hiểu mấy thì đây có lẽ chỉ là một khúc cây bị sét đánh hỏng mà thôi. Tuy nhiên trong số những người có mặt ở đây ngày hôm nay, dẫu không phải toàn bộ thì ít nhất có một nửa là đến vì khúc Mộc Lôi Kích ấy. Cho dù chỉ có thể mua được một khúc to cỡ bàn tay, sau đó điêu khắc thành một món trang sức nhỏ đeo trên người thôi thì cũng đã có tác dụng trừ tà rồi, nó còn hiệu quả hơn nhiều so với bất kỳ lá bùa nào được các đại sư ban cho. Còn nếu mua được một khối to, sau đó dựa vào phong thủy mà trang trí trong nhà hoặc chôn ở đâu đó, tuy không thể hỗ trợ tài vận nhưng cũng có thể bảo vệ gia đình khỏi các loại tà ma xâm phạm. Dân làm ăn buôn bán, có thể không hại người nhưng nhất định phải đề phòng kẻ khác. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

Dạo trước, khi bố trí phong thủy cho vườn rau ở Kỳ gia, Ôn Nhiên đã tìm được một khối đá Thái Sơn trong chợ đồ cổ. Lúc ấy, một ông chủ am hiểu đôi chút muốn mua lại của cậu mà cậu không bán, có điều cậu cũng có thêm thông tin liên lạc với ông chủ đó. Ông ta họ Lam tên Chu Minh, là một trong những người phụ trách hội chợ trao đổi lần này, và cũng là người gửi thư mời cho Ôn Nhiên.

Đúng như kế hoạch trước đó của mình, Ôn Nhiên thật sự mang theo hai quả đào tới. Để ngăn không cho linh khí rò rỉ ra ngoài, cậu cố ý tìm một cái hộp gỗ để đựng và dán một lá bùa lên trên hộp. Lúc đi tới hội trường, những món đồ mà người tham dự mang theo đều phải được đăng ký. Nếu vật phẩm ít thì sẽ tổ chức triển lãm từng thứ một, và sẽ tiến hành giao dịch ngay trong lúc triển lãm diễn ra. Còn nếu có nhiều người đến, họ sẽ thực hiện đăng ký trên một ứng dụng nhỏ. Những người tới tham dự có thể quét mã và vào trang chủ xem xét, nếu thích món nào thì tự mình tìm và tiến hành giao dịch riêng.

Ôn Nhiên vừa tới, Lam Chu Minh đang đứng trước cửa lập tức ra đón. Tuy bọn họ chỉ mới gặp mặt một lần nhưng Lam Chu Minh vẫn có ấn tượng sâu sắc về Ôn Nhiên. Bởi vì để vuột mất món đồ ngay dưới mi mắt mình, đến bây giờ ông vẫn còn thấy phiền muộn đây.

Hai người chào hỏi vài câu, Lam Chu Minh vừa giới thiệu quy tắc trao đổi hàng hóa trong hội chợ, vừa dẫn Ôn Nhiên đến quầy đăng ký.

Ôn Nhiên cười nói: “Món đồ mà tôi mang tới có hơi đặc biệt, không biết có thể thu hút được những người tham gia hội chợ hay không.”

Nghe vậy hai mắt Lam Chu Minh sáng rực: “Đặc biệt? Ở đây chúng tôi thích nhất là những thứ đặc biệt.”

Ôn Nhiên mỉm cười, đặt chiếc hộp xuống, rồi xoạch một tiếng, ổ khóa bị đẩy ra. Ngay khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, một mùi hương đào nồng nàn ngay tức thì tràn ngập trong không khí. Trong mùi đào đâu đó còn thoang thoảng một cảm giác trong lành sảng khoái. Vừa mới ngửi một chút thôi mà những người đứng gần đó thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng đầu óc mình minh mẫn hơn, hai mắt sáng hơn vài phần.

Là đồ tốt, chỉ vừa ngửi đã biết ngay đây là hàng chất lượng cao!

Ôn Nhiên nhìn Lam Chu Minh: “Không biết bên phía các anh sẽ phân định thứ này như thế nào nhỉ?”

Tuy chỉ là giao dịch tự do, nhưng cho dù là triển lãm hay trên ứng dụng thì cũng phải có một đoạn giới thiệu. Chứ chẳng thể đăng mỗi bức ảnh chụp hai quả đào mà không có phần mô tả hay giới thiệu gì cả.

Lam Chu Minh hỏi: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đây chính là linh quả đúng không? Bởi vì mùi vị của nó rất khác biệt.”

Ôn Nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Không biết các anh có chấp nhận giao dịch với thứ này không?”

Lam Chu Minh nhanh nhảu trả lời: “Có, có chứ! Sao mà lại không giao dịch được! Sẽ có rất nhiều người săn mua món này của cậu đấy, số pháp khí và cổ vật kia dù tốt đến mấy cũng chẳng bằng thứ có thể giúp cơ thể khỏe mạnh. Nếu dùng tiền mà có thể kéo dài tuổi thọ thì nhất định ai cũng sẽ điên cuồng tranh đoạt cho mà coi!”

Ôn Nhiên cũng không có kinh nghiệm về giao dịch kiểu này, tuy nhiên hai quả đào ấy thực sự là hai quả mang linh khí nồng đậm nhất vườn. Cây đào ấy được trồng ở ngay mắt trận, chưa kể có lẽ đào này khá độc đáo. Trong khi những cây khác đều sai trái trĩu quả, chỉ có cây đào kia không ra quá mười quả. Tất cả đều mang linh khí nồng đậm, và hai trái đào này là hai quả tốt nhất trong số đó.

Điều khiến Ôn Nhiên ngạc nhiên chính là, lúc nhìn thấy quả đào, hai nhân viên đứng sau quầy đăng ký chợt ngây người. Sau khi tỉnh táo lại, họ nhanh chóng lấy ra một bộ dụng cụ dưới bàn, đeo bao tay lấy quả đào ra và đặt chúng lên trên.

Ôn Nhiên thấy khó hiểu.

Bắt gặp ánh nhìn khó hiểu từ cậu, Lam Chu Minh nói: “Đây là máy đo linh khí. Ở đây chúng tôi trao đổi rất nhiều thứ, có khi là một vài pháp khí, có lúc là một số đồ cổ. Vì để an toàn, chúng tôi cần phải kiểm tra đo lường trường khí của chúng. Ví như những món đồ cổ kia không được mang âm khí quá nặng, bằng không trao đổi với người khác chính là gây hại cho người ta. Ngoài ra thỉnh thoảng sẽ có một vài nhà sưu tập muốn mua bùa chú của các đại sư, tuy nhiên những lá bùa này khá khó nhận biết. Nếu không gặp chuyện phiền toái thì ai biết chúng có thật sự hiệu quả hay không. Với máy dò này cậu có thể kiểm tra năng lượng ẩn chứa trong lá bùa, năng lượng càng cao thì càng đáng giá. Giống như hai quả đào của cậu, giá trị của chúng sẽ được đánh giá theo điểm linh khí.”

Lam Chu Minh vừa dứt lời, hai quả đào cũng có kết quả kiểm tra. Nhân viên viết trên thẻ giới thiệu điểm linh khí lần lượt là 9.1 và 9.3, giá trị linh khí của hai quả đào chênh lệch một xíu.

Nhìn điểm linh khí này, Ôn Nhiên tò mò hỏi: “Làm thế nào xác định được giá trị linh khí này cao hay thấp?”

Lam Chu Minh quan sát hai quả đào cũng không khỏi đỏ mắt hơn, giá trị cao như vậy cực kỳ hiếm thấy.

“Thông thường điểm linh khí của rau củ quả chỉ nằm trong khoảng từ 1.5 đến 3.0. Cậu cũng biết đạo quán Thuần Dương đúng không, ở chỗ bọn họ có một cánh đồng được thiết lập một linh trận chuyên biệt, người bên ngoài không dễ gì có được rau quả trong đó. Bọn họ đã từng sản xuất một số bắp cải trắng với điểm linh khí ở khoảng 5.0 hơn, khi ấy nó quấy cơn sốt điên cuồng. Nếu định giá hai quả đào này của cậu bằng tiền, thì dù có bỏ ra 5 triệu tệ chưa chắc đã mua được.”

Ôn Nhiên cảm ơn lời nhắc nhở của Lam Chu Minh. Mấy trái này nào phải là đào, mà thực sự là quả đào vàng, hơn nữa lại còn đặc ruột. Chỉ với hai quả đào mà đã có ngay 5 triệu, cậu đây còn cần phải tốn công tốn sức đi bắt ma quỷ làm gì, trực tiếp về làm vườn bán đào cho rồi. Đáng tiếc vườn cây ăn quả kia là của nhà họ Kỳ, có khi Kỳ Vân Kính còn thấy chướng mắt chút tiền bán trái cây này.

Người xưa có câu, có một số người không nên nhắc, vừa nhắc gì liền tới nấy.

Ngay lúc Ôn Nhiên đang giương đôi mắt sáng rực nhìn hai quả đào vàng kia, một vầng hào quang màu vàng quen thuộc tràn vào tầm nhìn của cậu. Cùng lúc đó, một bàn tay đặt lên vai cậu, kèm theo giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Sao cậu lại ở đây?”

Vừa quay đầu, Ôn Nhiên lập tức nhìn thấy gương mặt đẹp trai phóng to hết mức của Kỳ Vân Kính, không khỏi hỏi: “Tại sao anh cũng ở chỗ này?” Loại hội chợ trao đổi nhỏ như thế, hay những thứ tập trung vào phương diện huyền học, nhìn thế nào cũng chẳng giống nơi Kỳ Vân Kính sẽ đến chút nào. Chẳng phải những hội nghị thương mại động một chút là tốn mấy chục tỷ mới phù hợp với địa vị của anh, mới là nơi anh nên đi hơn sao?

Kỳ Vân Kính trả lời: “Hôm nay có trưng bày một bức bình phong bằng ngọc, bà nội rất thích nên tôi tới xem thử có thể mua được không.”

Ôn Nhiên quan sát trên tay anh, lại chẳng thấy gì: “Vậy anh mang cái gì tới vậy?”

Kỳ Vân Kính: “Tranh Lan Sơn, trợ lý đã cầm đi đăng ký rồi.”

Nói xong, Kỳ Vân Kính liền nhìn thử những thứ được đưa tới, bắt gặp hai quả đào được đựng trong hộp, anh bèn nhướng mày.

Ôn Nhiên đóng hộp lại, cười xuề xòa: “Anh cứ từ từ đăng ký, tôi đi dạo một chút.”

Cậu vừa bước tới trước một bước thì đã lập tức cảm thấy có một lực kéo ở phía sau cổ mình. Quay đầu lại thấy Kỳ Vân Kính mặc kệ hình tượng mà túm cổ áo cậu.

Anh buông lỏng một chút: “Nếu đã đụng mặt thì đi cùng nhau đi. Đúng lúc tôi cũng không hiểu lắm về hội chợ trao đổi kiểu này, cậu hẳn phải biết rõ hơn tôi đúng chứ.”

Ôn Nhiên tặc lưỡi, thẳng thừng mở mã thanh toán trên điện thoại: “Mời ngài thanh toán phí hướng dẫn mua sắm.”

Kỳ Vân Kính lặng thinh, ánh mắt dời xuống hộp gỗ trong tay cậu.

Ôn Nhiên cất di động đi, cười ngọt lịm nói: “Ây da, giỡn với anh thôi. Không phải chỉ làm hướng dẫn viên thôi sao, tới đây tới đây! Anh muốn biết cái gì, đồ cổ thì có lẽ tôi không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn hiểu rõ một số pháp khí nhất định.”

Hội chợ vẫn chưa bắt đầu, nên bây giờ đa phần đều là người quen đứng trò chuyện. Nghe nói có khá nhiều người đến tham dự sự kiện giao dịch ngày hôm nay, cho nên buộc phải thực hiện trao đổi thông qua ứng dụng nhỏ. Rất nhanh thì Ôn Nhiên tìm được chỗ quét mã, mấy quả đào của cậu đã được đăng tải lên.

Trước đó lúc đăng ký xong, nhân viên có đưa lại cho Ôn Nhiên một biển số. Mỗi biển số tương ứng với một bàn, như vậy cũng tiện cho mọi người tìm thấy những thứ mình thích. Bởi vì cậu và Kỳ Vân Kính đăng ký gần nhau cho nên bàn của cả hai khá gần. Ôn Nhiên tới đây không phải chỉ để bán đào, cậu muốn nhìn thử xem có món đồ gì khiến mình hứng thú hay không, tuy nhiên ôm theo một cái hộp gỗ thế này quả thực có hơi vướng tay.

Thấy Kỳ Vân Kính đưa bức tranh cho trợ lý cầm, định đi tìm bức bình phong bằng ngọc kia, Ôn Nhiên nhanh nhảu nói: “Đi chung đi, trợ lý à làm phiền anh trông chừng giúp tôi một lát, tôi và ông chủ của anh đi dạo. Có việc gì anh cứ liên hệ với sếp của mình, chúng tôi sẽ lập tức quay lại.”

Kỳ Vân Kính liếc nhìn Ôn Nhiên, nhưng anh cũng không phản đối. Trợ lý tuy không biết quan hệ giữa hai người, có điều thấy sếp mình chủ động bắt chuyện với cậu thiếu niên kia, thậm chí còn trông rất thân quen đã lập tức biết mối quan hệ của cả hai nhất định không bình thường. Thấy sếp im lặng, thế là anh ta bèn cười nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng kỹ càng.”

Ôn Nhiên nhẹ cả người đi theo Kỳ Vân Kính dạo quanh hội trường. Với hội chợ trao đổi kiểu này, cho dù cậu không cố tình mở thiên nhãn vẫn có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc vô cùng sặc sỡ. Những pháp khí chất lượng trung bình có thể không có màu sắc gì đặc biệt, nhưng một số loại chất lượng cao và cấp độ cao hơn sẽ mang màu tươi sáng hơn. Vì vậy, Ôn Nhiên chẳng cần làm gì khác, chỉ cần quan sát thấy chỗ nào có màu tươi đẹp là cứ đi về hướng đó.

Hội chợ chật kín, họ tụ tập đông nhất ở nơi đang trưng bày Mộc Lôi Kích. Toàn bộ khối Mộc Lôi Kích có thể tích khá to. Không biết vừa mới bị sét đánh hay sức mạnh của sấm sét đã xuyên thấu sâu vào thân cây mà Ôn Nhiên dù đứng cách đó khá xa cũng cảm nhận được một luồng khí tức của lôi điện. Đáng tiếc, có quá nhiều người vây quanh, cậu hoàn toàn chẳng thể chen chân.

Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua cậu một cái: “Cậu muốn à?”

Ôn Nhiên gật đầu lia lịa: “Đó là đồ tốt mà, Mộc Lôi Kích. Có thể sống sót sau đòn đánh của sấm sét, còn hấp thụ được năng lượng của lôi điện mới được gọi là Mộc Lôi Kích. Những cây gỗ thông thường đều bị sét đánh chết, cùng lắm chỉ được coi như hàng loại hai. Loại gỗ này tràn đầy sức mạnh và khí tức của sét, chính là một món báu vật quý hiếm.”

Ôn Nhiên vừa nói vừa kéo Kỳ Vân Kính: “Anh xem đây có phải là bức bình phong bằng ngọc mình đang tìm không?”

Anh nghiêng đầu nhìn, ‘ừ’ một tiếng và nhấc chân bước qua. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

Tấm bình phong bằng ngọc này không có khí tức, chỉ được coi như đồ sưu tập, gồm bốn mặt bằng ngọc có chiều cao tương đương và được chạm khắc dựa theo kết cấu cùng màu sắc thân ngọc. Bốn mặt bình phòng đều là tranh sơn thủy, chạm trổ sắc sảo, kèm theo một miếng ngọc bội lớn, thoạt nhìn rất có giá trị.

Ôn Nhiên biết loại ngọc này cực kỳ đắt, miếng ngọc mà bà nội làm vỡ trước đó đã có giá hơn mấy chục triệu, thì sợ rằng một tấm bình phong bằng ngọc lớn cỡ này có thể lên đến hàng trăm triệu.

Cũng có một số người vây xem bức bình phong, chỉ là đều ngắm thoáng qua chứ chẳng có mấy ai thật sự bước lên. Thấy Kỳ Vân Kính đi qua đó, Ôn Nhiên cũng vội vàng theo sau. Trong lúc cậu đang đánh giá hoa văn, Kỳ Vân Kính hỏi thẳng: “Ông định giao dịch bằng vật phẩm hay tiền bạc?”

Chủ nhân của bức bình phong bằng ngọc là một người đàn ông trung niên, sắc mặt khá tệ, đôi mắt hơi sưng lên, khóe miệng có phần trễ xuống, môi thâm, đuôi lông mày càng tỏa ra một cổ khí sa sút. Có vẻ gần đây người này đã thất thoát tiền bạc khá nhiều.

Người nọ trả lời: “Trao đổi bằng tiền, cái này giá 300 triệu tệ.”

Kỳ Vân Kính liếc tấm bình phong: “Tám mươi triệu, chuyển khoản ngay.”

Ông chủ kia lắc đầu, Kỳ Vân Kính liền xoay người rời đi mà không nói một lời.

Có lẽ ông ta muốn tạo điều kiện cho đơn hàng này, hoặc cũng có lẽ là khai gian 300 triệu để khi trả giá còn cao hơn một chút, thấy Kỳ Vân Kính định bỏ đi liền vội vàng nói: “Đây chính là bức bình phong bằng ngọc do chính tay sư phụ Phù Sơn điêu khắc, là tác phẩm để đời của ông ấy. Tôi không hề thổi phồng cái giá 300 triệu chút nào.”

Kỳ Vân Kính đáp: “Tôi không phải người sưu tầm ngọc, cũng chẳng biết sư phụ Phù Sơn là ai, tôi chỉ nhìn chất liệu ngọc. Đây là loại ngọc mềm bình thường, chỉ là diện tích lớn một chút. Bốn mặt đều được làm từ cùng một chất liệu ngọc, cũng khá nguyên vẹn. Đối với loại ngọc này, tôi trả 80 triệu đã là cộng thêm phần chạm trổ tinh xảo. Nếu ông bán thì chúng ta lập tức tiến hành giao dịch, nếu không bán thì không cần làm lãng phí thời gian của nhau thêm làm gì.”

Ôn Nhiên nói: “Cho tôi ý kiến, ông chủ ơi, tốt nhất ông nên nhanh chóng bán tấm bình ngọc này đi. Nếu không, e rằng sẽ lâm vào tình cảnh ‘xôi hỏng bỏng không’ đấy. Nhìn tướng mạo của ông, ắt hẳn gần đây thua lỗ liên miên. Mắt sưng mày mờ, khí tức u ám, trên trán ông còn có một nốt ruồi đen có vẻ mới mọc ra gần đây, đều cho thấy tài vận trong nhà ông đang không ngừng thất thoát. Còn có, ông xem tấm ngọc này, sơn thủy mây trôi đều giăng kín sương mù dày đặc. Từ đồ đạc cũng có thể nhìn thấy phần nào vận thế gia đình người đó. Nhất định bình thường ông rất yêu thích thứ này, hơn nữa còn đặt ở nơi như phòng làm việc để thường xuyên ngắm nhìn. Nếu gia đình ông vận thế hanh thông thì tất nhiên khí chất của bình phong ngọc này sẽ trong trẻo dễ chịu. Nhưng ông tự mình xem thử, có phải màu ngọc hơi xỉn đi hay không.”

Ông chủ kia cũng có phần tin vào phong thủy, lại thấy cậu trai này tuy trông còn trẻ nhưng thật sự kể đúng từng điều một trong nhà ông. Ngoài việc gia đình thâm hụt, người nhà ông còn nằm viện, quả thực đang thiếu tiền. Nhìn lại bình phong, cũng chẳng rõ có phải do tâm lý hay không mà màu ngọc có vẻ ảm đạm hơn một chút.

Ôn Nhiên nói tiếp: “Nếu tôi không nhìn lầm, việc tài sản của ông tiêu tán có thể cũng liên quan đến ngọc. Tôi thấy khí chất của ông không phù hợp với ngọc khí của tấm bình phong này, tất nhiên tin hay không đều tùy thuộc vào bản thân ông cả. Tôi đề nghị ông không nên chạm vào bất cứ thứ đồ gì liên quan đến ngọc ít nhất trong khoảng nửa năm, như vậy tài vận của ông tự nhiên sẽ từ từ quay trở lại. Bằng không, cuối cùng cũng chỉ mất cả người lẫn của.”

Những lời Ôn Nhiên vừa nói thật sự khiến ông chủ dao động. Đây càng chẳng phải lần đầu ông tới hội chợ trao đổi. Phải biết ở những hội chợ kiểu này thường tập trung vào một số phương diện Huyền môn, vì vậy mà có khá nhiều kỳ nhân dị sĩ. Quan trọng nhất chính là người này nói đúng hết.

Tuy nhiên chỉ có 80 triệu thì thật sự quá đáng tiếc. Lúc trước khi mở tảng đá này, ông đã phải chi hơn cả trăm triệu. Mặc dù cuối cùng cắt ra ngọc mềm, coi như thất bại nhưng cũng gần nguyên vẹn, không bị sợi và khá ít đốm đen. Sau lại đặc biệt thỉnh sư phụ đến chế tác nên một tấm bình phong như thế này thì giá trị còn vươn xa hơn cả trăm triệu nhân dân tệ kia. Bây giờ phải bán ra, ông vừa tiếc ngọc lại vừa tiếc tiền.

Lúc Kỳ Vân Kính chuẩn bị bỏ đi lần nữa, ông chủ mới mở miệng nói: “Một trăm triệu, tôi lập tức bán với giá một trăm triệu!”

Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính, thấy anh gật đầu xem như đồng ý giao dịch, cậu nói: “Vậy để tôi đi gọi trợ lý của anh lại ha?”

Kỳ Vân Kính lấy di động ra, định liên lạc cho trợ lý thì điện thoại của ông chủ cũng vang lên. Tuy nhiên điều khiến mọi người không ngờ tới là chẳng biết ông chủ nghe thấy tin dữ gì trong điện thoại mà trước mắt tối sầm, cả người ngã quỵ. Và phía sau lưng ông, chính là bức bình phong bằng ngọc kia.

Bên cạnh vốn có người đang đứng, nhưng thấy ông chủ đụng vào tấm bình phong, mọi người gần như né tránh theo bản năng. Cũng chẳng có ai đưa tay ra đỡ, sợ không đỡ được ngược lại còn gặp rắc rối. Kết quả một tiếng động vang lên, bốn mặt bình phong cao ngang người ngã rầm trên mặt đất. Mặc dù ngọc không vỡ hoàn toàn nhưng khắp nơi đều xuất hiện vết nứt, thậm chí có tấm còn mất một góc lớn. Toàn bộ bức bình phong xem ra đều bị phá hủy, không thể sửa chữa được nữa.

Ôn Nhiên quan sát bình phong dưới đất, rồi đảo mắt nhìn sang ông chủ đang sững người hận chẳng thể tự tử tại chỗ kia, khẽ dịch đến gần Kỳ Vân Kính hỏi: “Nếu không mua được bình phong, bà nội có buồn không?”

Kỳ Vân Kính nhìn Ôn Nhiên một cái: “Có buồn cũng chẳng còn cách nào khác.”

Rất nhanh đội an ninh và người phụ trách hội chợ trao đổi đã tập trung lại. Nhưng bức bình phong này do chính ông chủ kia xô ngã, từ đầu tới cuối không có người thứ hai nào chạm vào. Ngay cả Kỳ Vân Kính đang giao dịch với ông cũng đứng cách xa bốn năm bước chân.

Ông chủ vô thức nhớ tới lời Ôn Nhiên vừa nói, nên mau chóng bán đi bằng không sẽ gặp cảnh ‘xôi hỏng bỏng không’. Lần này thì hay rồi, xôi cũng chẳng có để mà hỏng luôn. Sớm biết như vậy, vừa nãy ông đã bán ra với giá 80 triệu cho rồi, nói không chừng mọi chuyện đã không thành ra thế này.

Đây xem như một tai nạn, có điều những việc tiếp theo thuộc trách nhiệm của người phụ trách hội chợ. Thấy giao dịch thất bại, đương nhiên Kỳ Vân Kính sẽ chẳng ở lại xem náo nhiệt. Anh vừa đi, Ôn Nhiên cũng vội đuổi theo, nào ngờ giữa chừng bị người khác chặn lại.

Người cản đường cậu là một người trung niên, mới nhìn khá giống một ông chú tri thức, khi mở miệng nói chuyện cũng rất lịch sự: “Tôi họ Vương, tên Cung. Vừa nãy tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu đây và ông chủ bình phong bằng ngọc.”

Ôn Nhiên nhìn ông ta hỏi: “Có việc gì sao?”

Vương Cung trả lời: “Vừa rồi cậu đều đoán đúng chuyện của ông chủ kia, cho nên tôi muốn thỉnh cậu xem mệnh cho tôi, không biết cậu đây có thời gian hay không?”

Ôn Nhiên nhìn thoáng qua ông ta một cái, rồi híp mắt cười: “Ngại quá, tôi không biết đoán mệnh. Lúc nãy thuận miệng bịa chuyện thôi, nào ngờ mọi việc xảy ra y chang. Tự nhiên cảm thấy miệng tôi xúi quẩy quá, chậc chậc, bạn tôi còn đang chờ tôi đi dạo đây, tạm biệt.”

Nói xong, cậu ba chân bốn cẳng bay thẳng đến chỗ Kỳ Vân Kính, không cho ông này có cơ hội nói tiếp.

Kỳ Vân Kính liếc nhìn sau lưng một cái: “Có mối mà cậu không làm sao?” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

Ôn Nhiên tặc lưỡi: “Tôi cũng đâu phải mối làm ăn nào cũng nhận đâu. Vận khí người này đã hết, có nợ phải trả thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play