Tần Lục Nguyệt không ngừng gọi điện thoại, danh sách phía trên dài như vậy, lại không có một ai sẵn sàng cho nó vay tiền.
Bởi vì tất cả mọi người biết, Tần Lục Nguyệt không có tiền, tiền lương của nó đều để nuôi bạn trai cũ.
Hơn nữa lại là một trăm vạn, người bình thường làm sao sẽ có nhiều tiền như vậy?
Tần Lục Nguyệt không dám nhìn ngón tay được đưa tới, cả người đều co ro ngồi trên tấm thảm ở góc tường cạnh giường giống như con mèo lang thang, cuộn tròn ở nơi đó.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, không một tiếng động rơi trên tấm thảm.
Nó thậm chí không dám khóc thành tiếng.
Bởi vì nó khóc lúc này, Tần Giai Nhân nhất định sẽ đến châm biếm nó. Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như vậy.
Nó luôn cho rằng, ngay cả khi cha mẹ đều qua đời, nó đi theo cô nó ăn nhờ ở đậu, nhưng vẫn như cũ có một tình yêu tốt đẹp để chờ mong.
Thế nhưng giờ phút này, nó lại cô độc, không nơi nương tựa.
Ngay cả cô nó sống chết còn chưa rõ, thì còn nói gì tới mai sau?
Hiện tại cô mình đang lành ít dữ nhiều, chính thời điểm mình khó khăn nhất cô liền thu nhận và giúp đỡ mình, hơn nữa còn vất vả nuôi mình lớn lên. Tại sao mình lại có thể bỏ mặc cô ở trong tay bọn bắt cóc mà không quan tâm chứ?
...
Quên đi, quên đi. Dù sao, mình đã được định trước là người không có được hạnh phúc. Nếu như có thể dùng hôn nhân của mình đổi lấy sự bình an của cô, vậy rất đáng giá! Tần Lục Nguyệt ra sức lau nước mắt trên mặt, chậm rãi từ dưới đất đứng lên.
Hít sâu một hơi, đem số nước mắt còn lại nuốt trở về, kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.
Bước này, đi ra ngoài, liền không còn đường rút lui.
Tông gia đón dâu, là một sự kiện cực kỳ chấn động ở nước Z, lại chưa kể đến toàn bộ tỉnh S cùng với thành phố Q, quả thực đã náo nhiệt tới cực điểm rồi.
Tuy rằng ngày kết hôn rất vội vàng, thế nhưng Tông gia là nhà nào? Chỉ cần quyết định tổ chức đám cưới, trong vòng ba ngày cũng đã đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ.
.
..
...
Tần Lục Nguyệt ngồi một mình trong phòng nghỉ, nhìn chiếc váy cưới xa hoa lộng lẫy trước mắt, ngồi ngây người thật lâu.
Mình thật sự phải kết hôn với một nhị thiếu ngu dại mà mình chưa từng gặp sao? Tần Lục Nguyệt nhìn lớp trang điểm tinh xảo trên khuôn mặt của mình ở trong gương, khóe miệng như thế nào cũng không thể nhếch lên được.
Nó đã vô số lần tưởng tượng đến ngày kết hôn của mình, lại chưa bao giờ nghĩ đến một kết thúc như vậy.
Việc đã đến nước này, nó đã không có cách nào để trở lại.
Ngoài cửa, không có sự thông báo trước liền xông tới một người, Tần Lục Nguyệt không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Ngoại trừ Tần Giai Nhân, cũng sẽ không có ai tới cái phòng nghỉ này.
Hôm nay, Tần Giai Nhân trang điểm diễm lệ, vẻ mặt trào phúng và có chút hả hê khi người khác gặp họa.
"Này này này, ngày hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày cưới của chị, chị bày ra khuôn mặt như đưa tang như vậy, thực là không may a!"_Tần Giai Nhân khoa trương làm một biểu tình ghét bỏ, không nặng không nhẹ nói: "Chỉ có điều, người chồng tương lai của chị là một kẻ ngu si, đương nhiên anh ta không để ý khuôn mặt xúi quẩy của chị đâu. Ôi chao, thật là. Vừa nghĩ tới tương lai còn thể làm chị em dâu với chị, đã thấy hả dạ. Tôi sẽ xem chị là chị em tốt, vui vẻ mà dạy dỗ chị thật tốt! Ha ha ha ha ha..."
Tần Lục Nguyệt không có hé răng, Tần Giai Nhân cũng không có ý định nghe nó trả lời, đưa tay phủi phủi chiếc váy không dính một hạt bụi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Được rồi, tôi nên đi xem hôn lễ thế nào. Người chị yêu dấu, tôi rất chờ mong cảnh chị cùng kẻ ngu si đi trong hôn lễ! Ha ha ha, dù sao, hôm nay chị nhất định là mất mặt rồi! Chỉ có điều, chị có thể lựa chọn xem nên mất mặt như thế nào. A ha ha ha ha ha!"
Nói xong câu đó, Tần Giai Nhân dậm dậm giày cao gót mười phân, kiêu căng, ngạo mạn rời đi.
Tần Lục Nguyệt yên lặng ngồi ở vị trí cũ, đợi khoảnh khắc cuối cùng.
Không lâu sau, thì có người đến, đưa Tần Lục Nguyệt đi tiến hành hôn lễ.
Tần Lục Nguyệt giống như lên pháp trường, dứt khoát bước đi.
Vừa đến hiện trường hôn lễ, sự xa hoa trước mắt gần như làm Tần Lục Nguyệt mù mắt.
Trời ơi, rốt cuộc hôm nay có bao nhiều người đến tham dự!
Hiện trường hôn lễ rộng lớn đủ chứa mấy nghìn người. Chùm đèn treo thủy tinh cùng với đèn tường, đèn sàn rực rỡ, đặc biệt kia đều được người Tông gia thiết kế riêng biệt. Những tấm thảm được làm thủ công bởi những chuyên gia ở I-ta-li-a, khăn trải bàn thêu hoa được làm từ gấm Tô Châu lộng lẫy và các món ăn cùng rượu vang được tạo ra từ những người đầu bếp đứng đầu ở Pháp.
Tất cả mọi thứ ở đây, đều thể hiện rõ ràng đây là một hôn lễ tôn quý và long trọng.
Hiển nhiên Tần Lục Nguyệt cũng không ngờ, hôn lễ của mình lại xa hoa đến trình độ này.