Trả lại?

   Lấy gì trả lại?

   Anh ta còn muốn trả lại sao?

   Từ năm hai đại học đến giờ, suốt 5 năm!

   5 năm tình cảm, nói phản bội liền phản bội.

   5 năm.

   Cho dù nuôi chó cũng có tình cảm sâu đậm, huống chi là người?

   Chẳng nhẽ ở trong lòng anh ta, ngay cả con chó mình cũng không bằng sao?

   Tần Lục Nguyệt cố kìm nước mắt, bây giờ nó không thể để Trần Cao phát hiện tâm tình của mình, vì nó cần tiền.

   Cô Tần Ngọc Phượng còn ở trong tay bọn cho vay nặng lãi, sống chết chưa biết.

   Tần Lục Nguyệt toàn thân hơi run run, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hiện tại, tôi thật sự rất cần tiền. Anh có thể trả lại tiền trước cho tôi được không?"

   Trần Cao nhăn mày lại, sự chán ghét trong đáy mắt không chút che dấu, không chút khách khí nói: "Tần Lục Nguyệt! Cô đừng đi quá phận. Mấy năm nay tôi đối với cô thế nào, trong lòng cô cũng rõ. Bây giờ còn dám đòi tiền tôi? Cô muốn nó đến thế sao? Chút tiền ấy, coi như cô bồi thường cho tôi chi phí tổn thất thanh xuân."


   Cái gì?

   Tần Lục Nguyệt trợn to đôi mắt.

   Trên thế giới này sao lại có loại người vô sỉ như vậy?

   Chi phí tổn thất thanh xuân?

   Anh ta sao có thể nói ra những lời như vậy?

   "Chẳng nhẽ cô không suy nghĩ sao! Tôi tìm cô để làm gì? Đương nhiên là vì muốn cho Trần gia chúng tôi có người nối dõi tông đường. Lúc trước, nếu không phải thấy cô có khuôn mặt dễ nhìn, lại dễ nuôi, cô cho rằng tôi sẽ qua lại với cô? Năm năm liền! Ngay cả cơ hội cô cũng không cho tôi, 5 năm, tôi chỉ được nắm tay cô. Cô không ngủ cùng tôi, làm sao có thể có con?"_Bộ mặt thật của Trần Cao cuối cùng cũng lộ ra: "Chỉ mất có chi phí cho 5 năm thanh xuân đã là rất tốt cho cô rồi. Làm chậm trễ huyết mạch cao quý của Trần gia, cô bồi thường nổi sao? Cầm tiền của cô rồi cút đi."


   "Dù sao, chúng ta chưa kết hôn! Chia tay thì cũng không có tài sản tranh chấp. Tiền này coi như là phí mấy năm tôi nuôi cô. Ngay cả khi cô đi kiện, cũng không có bằng chứng."_Trần Cao thẳng tay, hung hăng đẩy Tần Lục Nguyệt ra: "Cô về sau còn dám xuất hiện ở chỗ này, làm phiền vợ tôi, tôi liền đánh gãy chân cô. Cút!"

   Nói xong chữ cuối cùng, Trần Cao xoay người đi vào trong tiểu khu.

   Không biết Trần Cao đã nói gì với người bảo vệ, mà Tần Lục Nguyệt vừa muốn đuổi theo đã bị bảo vệ ngăn cản.

   "Cô gái này, đây là tiểu khu xa hoa, những người bên ngoài tiểu khu không thể vào."_Người bảo vệ khuyên nhủ: "Cô mau trở về đi."

   Trở về?

   Mình lấy gì để trở về?

   Không có số tiền ấy, cô của mình phải làm sao?

   Đám người kia nhất định sẽ ra tay với cô.


   Cô đã nuôi nấng mình lớn lên, làm sao mình có thể mặc kệ cô?

   Tần Lục Nguyệt cựu kỳ tuyệt vọng.  Nó không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào. Khi lấy lại được tinh thần, nó đã đứng trước mặt chú Tần Quốc Dân trong phòng khách.

   "Chú nói cái gì?"_Tinh thần Tần Lục Nguyệt hốt hoảng một lúc, hỏi lại Tần Quốc Dân.

   Tần Quốc Dân nhăn mày lại, đáy mắt hiện lên tia bất mãn: "Tôi nói chuyện với cô, cô đều coi là gió thoảng qua tai thôi phải không? Tôi muốn gả cô cho Tông gia, đây là vinh dự của cô, cô còn muốn làm tổng đài phu nhân phải không?"

   "Gả cho Tông gia?"_Tần Lục Nguyệt kinh ngạc: "Cùng Tông gia có hôn ước, không phải là Tần Giai Nhân sao?"

   Tần Giai Nhân ngồi bên cạnh, nghe vậy "hừ" một tiếng, nói: "Không phải chị đang thiếu tiền sao? Chị của tôi? Tôi đem cơ hội kiếm tiền tốt như vậy nhường cho chị, chị còn chưa thấy đủ?
   Tần Giai Nhân đã nhiều lần so đo với Tần Lục Nguyệt, trong khi cô ta vẫn luôn là hòn ngọc quý của Tần gia. Còn Tần Kim Ngưu chỉ là người ăn nhờ ở đậu.

   Tần Lục Nguyệt nhìn Tần Giai Nhân: "Đây là hôn ước của em."

   "Không, không, không, cái này là hôn ước của chị."_Tần Giai Nhân vẻ mặt dạt dào đắc ý: "Lúc ấy, Tần gia cùng Tông gia ước định là con gái Tần gia gả vào Tông gia, không nói nhất định phải là tôi. Dù sao, chị cũng là người họ Tần... Lúc ba tôi cùng Tông gia đính ước đã tính không gả tôi đi. Một kẻ ngu si, sao có thể xứng đôi với tôi? Tôi phải gả thì cũng là gả cho Tông Minh Hạo, chứ không phải Tông Minh Trạch. Hơn nữa, chị với tôi tuổi tác tương đương, cho nên lúc ấy, ba tôi đã báo ngày sinh tháng đẻ của chị cho Tông gia.... Tần Lục Nguyệt, nghe nói Tần Ngọc Phượng lại thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi, nếu như trong vòng 3 ngày không trả được, phỏng chừng Tần Ngọc Phượng sẽ ít đi một cánh tay hay một cái chân cũng nên. Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần chị ngoan ngoãn gả đi, số tiền này, tôi sẽ trả thay chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play