"Cô ở bộ phận nào?"_Phu nhân không vui hỏi.
Cô gái này trông xinh xắn như vậy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
Hôm nay cô lại cố ý không dẫn bạn trai đến, định cố ý khiêu khích mình sao?
"Bộ phận hậu cần"_Tần Lục Nguyệt nhỏ giọng trả lời.
Đằng sau, trưởng phòng và giám đốc bộ phận hậu cần đang đi tới. Thấy bên cạnh Tần Lục Nguyệt không có ai, liền biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Mồ hôi trên trán trưởng phòng bộ phận hậu cần đang tuôn ra, đây là nhân viên của ông ta, Tần Lục Nguyệt phạm sai lầm, ông ta cũng sẽ bị trách phạt.
Nhưng giám đốc hậu cần thì ngược lại, khóe miệng ông ta cong cong, cười đắc ý vời Vương Lan.
Vương Lan tỏ vẽ cũng rất hả hê.
Cô ta đã nhịn mấy ngày rồi, rốt cục cũng đợi được đến hôm nay.
Tần Lục Nguyệt, cô làm phật lòng bà chủ, chỉ sợ không chỉ bị trừ mỗi tiền lương và tiền thưởng không thôi đâu! Nếu trả lời không tốt, sẽ mất việc luôn đấy! Ha ha ha ha! Đúng là vui muốn chết mà! Bên này Vương Lan vui vẻ, bên kia Mễ Khả Nhi bắt đầu thêm dầu vào lửa: "Tần tiểu thư không làm theo quy định, đúng là rất can đảm! Cô đây là muốn khiêu khích với quyền uy của ông chủ sao?"
Mễ Khả Nhi vừa nói xong, sắc mặt của ông chủ và phu nhân lại càng tệ hơn.
Vốn Mễ Khả Nhi là khách quý hôm nay mời tới, hai ông bà phải mời rất lâu mới được vị khách này.
Bây giờ khách quý đã lên tiếng, nếu hai ông bà không trừng phạt Tần Lục Nguyệt, chỉ sợ sẽ làm mất lòng Mễ Khả Nhi.
Không biết vì lí do gì mà Mễ Khả Nhi không ưa Tần Lục Nguyệt.
Dù sao, không cần biết vì lý do gì, tuyệt đối không thế làm mất lòng Mễ Khả Nhi được!
Ông chủ nói: "Tần Lục Nguyệt, ngày mai cô đến phòng nhân sự nhận lương đi. Công ty Quảng cáo Hưng Minh không thể giữ lại một nhân viên coi thường quy định như cô nữa!"
Tần Lục Nguyệt nghe xong, nước mắt suýt nữa chảy xuống.
Mình không thể mất việc! Cuối tháng mình còn phải trả 5 vạn cho Tần Quốc Dân nữa! Tần Lục Nguyệt lập tức giải thích: "Ông chủ, không phải như thế. Vốn dĩ tôi..."
"Cô ấy có bạn trai. Bạn trai của cô ấy là tôi!"_Một giọng nam trầm thấp vang lên: "Rất xin lỗi! Tôi tới trễ!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Sau khi nhìn rõ mặt người kia, Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt, vẻ mặt hiện lên 4 chữ
"không thể tin được!"
Tông Minh Hạo, anh ấy đến đây! Tối nay, Tông Minh Hạo mặc một bộ vest màu đen, chiếc khăn tay màu đỏ rượu được gấp gọn gàng để trong túi áo trước ngực, vẻ đẹp trai lạnh lùng kết hợp với khí chất nghiêm nghị, khiến hắn giống như một vị thần, làm cho người khác không thể không chú ý tới hắn, cũng không tự chủ được bị hắn hấp dẫn.
Tần Lục Nguyệt cứng người đứng một chỗ, cả nó và Mễ Khả Nhi đều mang vẻ mặt không thể tin được!
Tông Minh Hạo nói gì? Anh nói, anh là bạn trai của Tần Lục Nguyệt? Anh rõ ràng đã đồng ý làm bạn trai của mình rồi mà? Mễ Khả Nhi đi nhanh về phía Tông Minh Hạo, gọi: "Anh Minh Hạo..."
Nhưng Tông Minh Hạo không thèm để ý đến Mễ Khả Nhi, mà tao nhã đi về phía của Tần Lục Nguyệt, đặt tay lên vai nó, vể mặt cưng chiều và hối lỗi, nói: "Xin lỗi! Công ty đột nhiên có việc bận, nên anh mới tới muộn!"
Tần Lục Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn lại được, đứng ngây ra.
Vương Lan cũng ngây người.
Làm sao lại vậy? Làm sao có thế chứ? Tần Lục Nguyệt làm sao có thể quen biết được một người đàn ông tuyệt vời như thế này? Người đàn ông này rất đẹp trai! Anh ta vừa xuất hiện, toàn bộ những người khác ở đây đều chỉ có thế làm nền cho anh ta thôi! Những cô gái khác khi nhìn thấy Tông Minh Hạo, trong đầu bỗng vang lên một câu thơ: "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!"
(Hai câu thơ này năm trong bài thơ Trường Hận ca của Bạch Cư Dị, tạm dịch là: Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp sinh sôi. Khiến các phi tần trong lục cung đều nihư không có nhan sắc. Ở đây ý muốn nói vẻ đẹp trai của Tông Minh Hạo khiến cho những người khác đều lu mờ).
Mà khiến mọi người bất ngờ hơn đó là, hắn lại quen biết Tần Lục Nguyệt, hơn nữa còn tự nhận là bạn trai của nó!
Trời ạ! Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? Mễ Khả Nhi đứng yên một chỗ, hai tay giấu sau lưng dùng sức nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn truyền từ lòng bàn tay mới làm cho cô ta giữ được bình tĩnh tromg lúc này.
Nhưng mà, vẻ tươi cười trên mặt, đã sắp không duy trì được nữa.
Mới có vài ngày thôi mà Tông Minh Hạo đã thân thiết với Tần Lục Nguyệt như thế? Không, không có khả năng, không thể như vậy được! Tần Lục Nguyệt vẫn đang ngẩn người, mặt Tông Minh Hạo đã mang vẻ tươi cười cưng chiều, một tay đặt lên vai Tân Lục Nguyệt, một tay rất tự nhiên mà nắm lấy tay nó, khiến cho hai người đứng tựa vào nhau.
Ông bà chủ của công ty Hưng Minh cũng đang dại người ra.
Trong đầu bọn họ đang tua đi tua lại một câu duy nhất: Tông Minh Hạo - chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn tài chính Tông thị, người thừa kế đời thứ ba của Tông gia, tài sản cá nhân lên tới hơi nghìn tỷ đồng, lại kế thừa tài sản của Tông gia, nhiều đến không thể tính...
Tông Minh Hạo tao nhã cười: "Rất xin lỗi! Bởi vì tôi đến muộn, nhưng ông có thể thu lại lời nói lúc nãy không?"
Ông chủ công ty Hưng Minh đang ngây người, không biết trả lời như thế nào cho phải.
Trời ạ, đường đường là Tổng giám đốc của cả tập đoàn Tông thị, lại có thể đến cái hội trường nho nhỏ này, còn nói là bạn trai của Tần Lục Nguyệt! Không phải đang năm mơ đấy chứ?!!! Bà chủ thấy chồng mình mãi không trả lời, liền lặng lẽ đẩy ông ta một cái.
Ông chủ lập tức hoàn hồn, rối rít trả lời: "Đương nhiên, đương nhiên có thể rồi! Tông thiếu, Ngài có thể đến đây đã là vinh dự của chúng tôi! Tôi sao dám làm trái lời ngài!"
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Vậy là tốt rồi! Lục Nguyệt nhà tôi ấy à, là một người rất chăm chỉ! Nhưng vẫn mong ông chủ và phu nhân quan tâm nhiều hơn!"
Nghe Tông Minh Hạo vì Tần Lục Nguyệt mà nói chuyện, trong lòng ông chủ âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải thăng chức và tăng lương cho Tần Lục Nguyệt!
"Vâng, vâng, vâng, cảm ơn Tông thiếu đã nhắc nhở! Tông thiếu, mời đi bên này!"_Ông bà chủ nhiệt tình đến nỗi không thể nhiệt tình hơn, hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt khó coi của Mễ Khả Nhi đang đứng bên cạnh.
Mễ gia rất lợi hại! Nhưng khi so với Tông gia, nó căn bản chả là cái gì cả.
Vi vậy, tất nhiên bọn họ phải nịnh nọt Tông gia trước.
Ông bà chủ mời Tông Minh Hạo đi, Tông Minh Hạo vẫn nắm tay Tần Lục Nguyệt, thế là kéo nó đi luôn.
Cứ như vậy, Tần Lục Nguyệt đi vào trong phòng nghỉ dưới hàng nghìn ánh mắt đang nhìn.
Vương Lan vẫn đứng yên một chỗ, cô ta đã ghen tị đến phát điên mất rồi!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Tần Lục Nguyệt có thể quen được một người đàn ông tuyệt vời như vậy? Rõ ràng mình sắp đuổi được cô ta ra khỏi công ty rồi mà! Vì sao, tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông tốt như vậy đứng ra giúp chứ? Trước đây, Tần Lục Nguyệt không phải không giao tiếp với bất kì người đàn ông nào khác ngoài Trần Cao sao? Từ lúc nào mà cô ta có thể quen được một người đàn ông như vậy? Vương Lan khó chịu, sắc mặt Trần Cao cũng rất khó coi!
Trước đây Tần Lục Nguyệt chỉ quen biết một người đàn ông duy nhất là mình, nhưng mình nói lời chia tay mới có được mấy ngày, cô ấy lại có thể quen được một người đàn ông tốt như vậy? Trần Cao nghiến răng nghiến lợi, rất khó chịu!
Bên kia hai người thì một người ghen tị, một người khó chịu, còn bên này, Mễ Khả Nhi không biết đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Cô ta không thể ở lại thêm giây phút nào nữa.
Cô ta cảm thấy, cô ta mà ở lại, nhất định sẽ không giữ nổi bình tĩnh.
Vốn dĩ Mễ Khả Nhi là khách quý, cho nên, địa vị cũng rất cao.
Cô ta muốn rời đi, không ai dám ngăn cản cả.
Mễ Khả Nhi giẫm trên tấm thảm, đi nhanh ra khỏi khách sạn.
Mình không phục! Phải trút giận! Trút hết ra! Mình nhất định phải cướp lại Tông Minh Hạo! Phải cướp lại vị trí đại thiếu phu nhân của Tông gia! Cướp hết tất cả mọi thứ mà Tần Lục Nguyệt đang có! ... Mà bây giờ, cái người mà đang bị hận đến thấu xương kia, vẫn đang ngây ngẩn trong phòng.
Trong đầu Tần Lục Nguyệt đang chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ.
Tông Minh Hạo không phải đã đồng ý làm bạn trai cúa Mễ Khả Nhi rồi sao? Vì sao anh lại nói anh là bạn trai mình? Vì sao anh phải giúp mình? Không phải anh vẵn luôn chán ghét mình sao?