Tông Minh Hạo ngơ ngác ngồi trên sô-pha, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

   Cô... thế mà lại không cầu xin mình?

    Hôm nay cô ở công ty gặp phải nhiều chuyện như vậy, thế mà lại không kể khổ với mình, sau đó thuận tiện cầu xin mình cho cô một chút quan hệ, để cô làm việc được thoải mái hơn?

    Nếu cô cầu xin mình, cho dù trực tiếp xử lí cả Giám đốc, sau đó đưa cô lên làm cũng là chuyện quá dễ dàng đối với mình!

   Nhưng mà cô lại không nói gì cả?

   Cũng không nói đến chuyện cần bạn trai để đi dự cuộc họp hàng năm của công ty?

   À, cô nhất định là đang vội phải đi vệ sinh, cho nên chưa kịp nói với mình thôi!

   Không sao, mình có rất nhiều kiên nhẫn, mình có thế đợi được!

    Nghĩ vậy, Tông Minh Hạo lại mỉm cười.


    Tông Minh Hạo tiếp tục đợi rồi lại đợi, đợi mãi vẵn chưa thấy bóng dáng Tần Lục Nguyệt đâu.

   Tông Minh Hạo mất kiên nhắn, đi lên phòng, vừa lên đến đã thấy Tần Lục Nguyệt đang cầm một sợi dây thừng màu hồng cột vào ghế sô-pha.

    Tông Minh Hạo tức giận nhướn mày.

 

    Cô ấy đang làm gì vậy? Cột ghế sô-pha?

    Não của cô cấu tạo từ gì vậy?

    Tông Minh Hạo dựa người vào cửa hỏi: “Cô đang làm gì vậy?"

   Tự nhiên có tiếng nói vang lên làm Tần Lục Nguyệt giật mình, dây thừng đang cầm trên tay cũng rơi xuống.

    Nó nhanh tay bắt lại, đâu biết rằng bắt sai đầu, túm lấy, cả người đều bị trói lại.

    Tông Minh Hạo nhìn nó với ánh mắt sâu xa, nói: “Thì ra cô còn thích như thế này!"

    Tần Lục Nguyệt khóc không ra nước mắt.


    Không phải, mình không thích cái trò từ trói mình lại như này đâu!

   Mình chỉ là lo lắng bản thân mộng du rồi lại trèo lên giường của anh thôi!

   Nhưng mà cái này làm sao có thể nói ra được?

    Nó dùng ánh mắt vừa tủi thân vừa vô tội nhìn Tông Minh Hạo.

   Vừa chạm đến ánh mắt ấy của cô, tim Tông Minh Hạo bỗng đập mạnh hơn.

   Cái cảm giác tim không thể tự khống chế được mà đập nhanh lại xuất hiện một lần nữa.

    Chính hắn cũng không phát hiện ra, đôi mắt của hắn, lúc này đã thâm trầm như bầu trời ban đêm.

    Tần Lục Nguyệt lúng túng mở miệng: "Không phải!"

   Giọng nói nhẹ nhàng, lại thêm ánh mắt trong sáng, vô tội, giống như một thanh kiếm, đâm vỡ hàng phòng bị cuối cùng của Tông Minh Hạo.

   Hắn đi nhanh về phía ghế sô-pha, đè Tần Lục Nguyệt xuống, đôi mắt chim ưng thâm trầm nhìn thắng vào nó. Tần Lục Nguyệt không ngờ rằng, hắn không nói một lời đã đè nó xuống, lại còn dùng ánh mắt như thế nhìn nó.


    Mình có làm sai cái gì đâu? Chắc chắn, mình không làm sai cái gì mà?

    Anh không phải lại không nói một lời liền hôn mình lần nữa đấy chứ?

   Mạch não của người này hoạt động như thế nào vậy?

    Ê ê ê… quả nhiên, lại bị cưỡng hôn!

   Cả người Tần Lục Nguyệt bị dây thừng trói lại nên ngay cả đẩy Tông Minh Hạo ra nó cũng không làm được, nó chỉ có thể nằm im trên sô-pha, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

    Nhưng nụ hôn này không giống với những nụ hôn bá đạo, trừng phạt trước kia, nụ hôn này mang theo một chút thăm dò, lại mang theo một chút dịu dàng.

   Tông Minh Hạo buông Tần Lục Nguyệt ra, nhìn nó đầy ngơ ngác, rồi bỗng quay đầu chạy trối chết.

   Tần Lục Nguyệt ngây người!

   Người nên chạy, không phải là mình sao? Vì sao, anh chủ động hôn mình mà lại chạy còn nhanh hơn thỏ nữa?
   Này này này, chỉ số thông minh chạy đi đâu hết rồi hả?

    Tần Lục Nguyệt khó khăn ngồi dậy, mấp máy môi, sau đó vật lộn mãi mới cởi được dây thừng ra, nó lại đưa tay chạm lên môi.

   Kì lạ, từ lúc nào mình bị anh hôn mà không còn cảm thấy tức giận nữa rồi nhỉ?

   Mình nhất định là điên rồi!

 

   Anh vừa mới hôn mình xong lại bỏ chạy trối chết, có lẽ là ghét bỏ do mình quá thấp kém đi?

   Cũng đúng, mình không là gì cả, anh kết hôn với mình, chẳng qua cũng chỉ là để giải xui cho em trai thôi.

    Bỏ đi, kệ anh, vẫn nên đi nghiên cứu một chút, làm sao để trói mình trên sô-pha, đêm nay nhất định không được trèo lên giường nữa.

    Tông Minh Hạo chạy vào thư phòng, đóng cửa rồi khóa lại.

    Làm sao có thể như vậy? Vì sao tim mình lại đập nhanh như thế?

   Vì sao, lúc hôn cô, trong đầu mình lại vang lên một giọng nói, không cần trừng phạt cô ấy nữa?

   Làm sao có thể không trừng phạt cô?

   18 năm trước cô làm sai, tuyệt đối không thể tha thứ!

   Nếu không vì cô, mình làm sao có thể ở nước ngoài tận 18 năm mà không dám về nước?

   Nếu không phải vì cô, mình sao phải khổ sở như vậy?

   Đêm nay, không thèm ôm cô lên giường nữa!

   Lúc ăn tối, Tông Minh Hạo không thèm liếc mắt nhìn Tần Lục Nguyệt lấy một cái, ăn xong lập tức đi lên phòng. Nhóm trợ lí rất biết điều mà rời đi, còn Tần Lục Nguyệt lúng túng nửa ngày mới dám vào phòng.

   Như mọi ngày, nó dùng phòng tắm bên ngoài tắm rửa.

    Xong xuôi, nó mặc một bộ áo ngủ cực kì bảo thủ, sau đó tự trói mình trên sô-pha rồi mới bắt đầu đi ngủ.

   Tông Minh Hạo mặc dù đang ngồi trên giường đọc sách nhưng mọi chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người nó, nhìn nó thể mà lại thật sự tự trói minh lại để ngủ, khóe miệng lại nhếch lên.

    Đúng là cô gái ngu ngốc!

   Tần Lục Nguyệt mặc dù bị trói nhưng vẫn ngủ rất ngon lành, ngược lại Tông Minh Hạo lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

   Trời, đúng là gặp quỷ!

   Trước kia, nhiều năm như vậy, mình đều ngủ một mình không sao cả, sao mới ngủ cùng cô có hai, ba ngày thôi, hôm nay thiếu cô lại không thể ngủ được chứ?

   Một giờ sau, Tông Minh Hạo quyết định xuống giường, sau đó bế cái người tự trói mình thành cái bánh trưng kia đặt lên giường.

   Mà lạ hơn nữa là, sau khi khi Tần Lục Nguyệt tự động chui vào ngực hắn, hắn lại có thể dễ dàng ngủ được.

    Đêm nay, Tần Lục Nguyệt ngủ cũng rất ngon.

   Tần Lục Nguyệt xoa xoa eo, trong đầu mơ màng nghĩ.

   Giờ mở mắt ra, chắc chắn mình không thể ở trên giường!

   Ha ha ha, mìn thật là thông minh!

   Tần Lục Nguyệt nghĩ vậy, tự tin mở mắt.

   Ây, hình như mình lại mở mắt sai cách mất rồi, không sao, làm lại lần nữa!

    Ha ha ha, mình đã trói tự trói bản thân lại như cái bánh chưng rồi mà sao vẫn trèo lên giường được?

   Trợn mắt!

    Hỏng rồi, Dây thừng cũng vô ích sao? Không thể khống chế mình được?

    Ha ha ha, 36 kế, chuồn là thượng sách!

    Tần Lục Nguyệt rất có kinh nghiệm về mặt này!

   Nó không nói hai lời, thành thục bò xuống giường, chạy nhanh về sô-pha.

    Không đợi nó đem dây thừng tự trói bản thân một lần nữa, Tông Minh Hạo đã thức dậy.

     “Ha ha ha, chào ƈôи ŧɦịŧ sáng!"_Tần Lục Nguyệt tay còn đang nắm dây thừng, cười khan nói: “Tôi cũng vừa mới dậy, đang định đi rửa mặt đây."

   Tông Minh Hạo thấy nó nói dối không chớp mắt, bình tĩnh xuống giường, nói: “Hôm nay tôi phải đi công tác, có lẽ 2, 3 ngày tới sẽ không về.”

   Mắt Tần Lục Nguyệt lập tức sáng ngời.

   Tốt quá rồi!



   Anh không ở nhà, mình cũng không phải lo lắng anh phát hiện chuyện mình mộng du trèo lên giường của anh nữa rồi!

   "Được, được, được!"_Tần Lục Nguyệt dùng ánh mắt ngập tràn chờ mong trả lời: “Không vấn đề gì, tôi sẽ ở nhà ngoan ngoãn diễn kịch!"

   Tông Minh Hạo thấy về mặt nó rất hưng phấn, tràn ngập chờ mong, đáy lòng hắn hiện lên chút không thoải mái.

   Mình đi công tác, cô vui như vậy sao?
   Không muốn nhìn thấy mình đến thế?!

   Hay là mình không đẹp trai?

   Tông Minh Hạo lại nhớ Tần Lục Nguyệt chưa mở miệng cầu xin hắn làm bạn trai nó để đi dự cuộc họp hàng năm của công ty, vì thế quyết định hào phóng một chút, chủ động hỏi nó.

   "Nghe nói, công ty cô sắp tổ chức cuộc họp hàng năm?"_Tông Minh Hạo hỏi.

   Tần Lục Nguyệt sửng sốt.

    Sao anh biết?

   À, phải rồi, nhất định là anh biết được tin tức từ công ty con kia!

   Mình đã gây cho anh không ít phiền phức rồi, tuyệt đối không thể thêm nữa, nếu không anh chê mình phiền, rồi đuổi mình ra khỏi cửa luôn thì sao?

   Tần Lục Nguyệt trả lời: "Đúng vậy! Nhưng tôi sẽ không vì công việc mà ảnh hưởng đến giao ước của chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play