Tần Lục Nguyệt theo bản năng muốn đẩy đối phương ra nhưng Tông Minh Hạo thấp giọng, nói bên tai nó: "Đây là vùng ngoại thành, căn bản không thể gọi xe đến, cô xác định muốn tự mình trở về?"

  Tần Lục Nguyệt lập tức bất động.

  Quả thật, chỗ này quá hẻo lánh.

   Gần đây không có xe, dù có trả thêm tiền cũng không có ai đồng ý đến chỗ này. Bởi vì, chỗ này người bình thường không thể đến được.

   Người ở đây, người như bọn họ đắc tội không nổi. Cho nên, trừ khi Tần Lục Nguyệt tự đi về, nếu không...

   Nhìn Tần Lục Nguyệt không phản kháng nữa, gió lốc nơi đáy mắt Tông Minh Hạo chợt tiêu trừ.

   Tông Minh Hạo quay đầu nhìn Nghiêm Sâm nói: "Nghiêm nhị thiếu, đã lâu không gặp."

   "Tông thiếu."_Nghiêm Sâm hướng về phía Tông Minh Hạo gật gật đầu đáp lại: "Tiểu Nặc vừa rồi gây chuyện, xin đừng để ý đến. Tôi thay mặt Tiểu Nặc xin lỗi."


   Khóe miệng Tông Minh Hạo nhếch lên, đôi mắt chim ưng đảo qua phía Nghiêm Nặc đứng cách đó không xa, nói: "Làm sao có thể chứ? Nghiêm tiểu thư cũng là muốn giúp vợ tôi, bệnh vực kẻ yếu thế, tôi cảm ơn còn không kịp còn không kịp."

   Nói xong câu đó, Tông Minh Hạo quay đầu lại nói với Mễ Khả Nhi: "Xin lỗi, thân thể Lục Nguyệt không khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà trước. Ý tốt của mọi người, Minh Hạo đã nhận được. Tạm biệt!"

   Nói xong câu đó, Tông Minh Hạo liền xoay người, mang theo Tần Lục Nguyệt rời đi!

   Không ai dám ngăn cản.

   Nghiêm Nặc nhìn Tông Minh Hạo đưa Tần Lục Nguyệt rời đi, lập tức đặt cái ly trong tay xuống, nói: "Cô ấy đi rồi, tôi cũng không cần phải ở lại với mấy người nữa! Một đám tục vật!"

  Nghiêm Nặc nói, làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy xấu hổ, không ai dám oán giận cô.


   Ai bảo cô là Nghiêm Nặc chứ?

   Nghiêm Nặc trực tiếp đi về phía Nghiêm Sâm: "Anh hai, chúng ta đi!"

  Nghiêm Sâm bất đắc dĩ, quay sang Mễ Khả Nhi nói: "Khả Nhi, xin lỗi. Chúng tôi đi về trước."

  "Nói nhảm với cô ta cái gì nữa?"_Nghiêm Nặc không hài lòng, kéo tay Nghiêm Sâm, nói: "Anh thích cô ta nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc cô ta không để anh vào mắt thì cũng không tỏ vẻ ghép bỏ gì. Nghiêm gia chúng ta không cần phải tự hạ thấp mình như vậy để theo đuổi một đứa trà xanh (ám chỉ người con gái bên ngoài tỏ vẻ thanh cao, thuần khiết nhưng bên trong thì mưu mô, xảo quyệt)!"

   Sắc mặt Mễ Khả Nhi lại tái đi.

   Nhưng cô ta không thể nói được một câu gì, ai bảo cô ta là Mễ Khả Nhi chứ? Ai bảo cô ta tự khoe mình là cao khiết, quý giá, tài giỏi, đức hạnh, con nhà quyền quý chứ?


   Nghiêm Sâm không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tiểu Nặc không có ý đó~~~"

   Nghiêm Nặc trời sinh là chuyên gia phá đám nha, trực tiếp chặn họng Nghiêm Sâm, nói: "Em đúng là có ý này! Anh hai, mắt anh có mù đi chăng nữa thì cũng nên nhìn lại đi, người mà Mễ Khả Nhi thích vẫn luôn là Tông Thiên Yết, kể cả khi Tông Minh Hạo đã kết hôn, cô ta vẫn không có ý định từ bỏ! Nếu không, Tần Giai Nhân sao có thể vào đây được? Không phải là muốn Tần Lục Nguyệt xấu mặt sao, buộc Tần Lục Nguyệt phải rời khỏi Tông gia! Một đứa con gái như vậy, anh cũng có thể thích nhiều năm như thế, những gì bố mẹ dạy anh trong mấy chục năm năm qua đều bị anh vứt đi hết rồi?"

.

..

...

   Đáng tiếc Tần Lục Nguyệt đã đi theo Tông Minh Hạo rồi, cũng không thế nghe được những lời này.
   Tuy Tần Lục Nguyệt không nghe được nhưng Tần Giai Nhân nghe được a!

   Đúng vậy, Tần Giai Nhân vẫn chưa đi.

   Mễ Khả Nhi để cô ta lại chỗ này, vốn là muốn làm Tần Lục Nguyệt xấu mặt thêm lần nữa.

   Nhưng Tần Lục Nguyệt vừa xuống đã được Nghiêm Sâm bắt chuyện, Tần Giai Nhân không có cái can đảm này, dám đi khiêu khích nhị thiếu gia của Nghiêm gia.

   Tuy rằng, Nghiêm gia không giàu có bằng Tông gia nhưng ở Trung Quốc, Nghiêm gia cũng được xếp vào top 50 những gia tộc giàu có nhất. Người của Nghiêm gia, không phải một người nhỏ bé như Tần Giai Nhân có thể động vào.

   Bởi vậy, khi nghe được những lời của Nghiêm Nặc, sắc mặt của Tần Giai Nhân cũng thay đổi theo.

   Mọi người xung quanh đều nhìn về phía Tần Giai Nhân nói to nhỏ, Tần Giai Nhân vẫn đứng im ở đó, bị người khác nhạo báng, giống như Tần Lục Nguyệt vừa rồi.
   Nhưng Tần Lục Nguyệt thản nhiên thừa nhận thân phận và địa vị của mình, tiếp nhận cách đối xử bất bình đẳng ở đây.

   Còn Tần Giai Nhân thì không thể chấp nhận được chuyện đó.

   Cô ta đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên đầu Tần Lục Nguyệt.

   Cô ta cho rằng, nếu không phải vì Tần Lục Nguyệt, cô ta sẽ không cần phải đến chỗ này để người khác cười nhạo! Đặc biệt là không phải bị Nghiêm Nặc chế giễu như này!

  Vì thế, trong lòng Tần Giai Nhân càng thêm oán hận Tần Lục Nguyệt!

   Tất cả là tại cô ta!

   Nếu không phải vì cô ta, vị trí đại thiếu phu nhân của Tông gia nói không chừng đã là của mình!

   Nhất định phải khiến cô ta ly hôn! Ly hôn!

   Những người ở đây đều dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tần Giai Nhân, rốt cuộc cô ta không chịu đựng được nữa, cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
   Cô ta âm thầm thề trong lòng, nhất định phải đem những nhục nhã mà bản thân phải chịu đựng hôm nay, trả lại cho Tần Lục Nguyệt gấp mười lần, gấp trăm lần thậm chí ngàn lần!

   Nghiêm Nặc đương nhiên sẽ không để ý đến một tiểu nhân vật như này rời đi, trên thực tế, những người khác cũng không ai thèm để ý Tần Giai Nhân rời đi lúc nào.

   Bây giờ, Nghiêm Nặc đòi đi về, Nghiêm Sâm cũng không thể ngăn lại, chỉ có thể nhanh chóng đưa Nghiêm Nặc rời khỏi bữa tiệc.

   Mễ Khả Nhi nhìn thấy hai người đàn ông quan trọng là Tông Minh Hạo và Nghiêm Sâm đều rời đi, sắc mặt cô ta quả thực đã kém tới cực điểm rồi.

   Hai người đàn ông này đều là nhân trung long phụng (rồng phượng giữa loài người - ám chỉ những người tài giỏi, phi thường)!

   Một người là mình đã thích nhiều năm, một người là thích mình nhiều năm!
   Vậy mà đều vì Tần Lục Nguyệt kia mà rời đi!

  Thật đáng chết!

   Những người khác thấy như vậy, cũng không ở lại làm gì nữa, lũ lượt tạm biệt rời đi.

   Chờ tất cả mọi người đi hết, Mễ Khả Nhi rốt cuộc không thể kiềm chế cơn tức giận của bản thân nữa, hung hăng đập tan tất cả mọi thứ!

   "Tần Lục Nguyệt! Nghiêm Nặc!"_Mễ Khả Nhi điên cuồng la hét: "Tao sẽ không tha cho chúng mày đâu! Hai đứa chúng mày được lắm, được lắm! Cứ chờ mà xem!"

    Đám người hầu của Mễ gia đứng ở một bên, không dám nói gì.

  Buổi tiệc tối nay là một bữa biệc tồi tệ nhất từ trước đến nay.

    Từ đầu đến cuối đều nằm ngoài tầm kiểm soát.

   Một mình Tần Lục Nguyệt đã trở tay không kịp, lại còn có Nghiêm Nặc vừa mới về nước, căn bản không thể kiểm soát được!
  Nếu nói, Tần Lục Nguyệt là một kẻ dễ bắt nạt thì Nghiêm Nặc kia chính là một con nhím! Thấy ai cũng đâm!

  Nhưng...quái lạ!

  Nghiêm Nặc đối xử rất khác với Tần Lục Nguyệt!

  Đây là điểm Mễ Khả Nhi không thể ngờ tới nhất.

   Nghiêm Nặc khi nào lại đối xử tốt với một người như vậy?

   Cô ta trừ ghét bỏ người khác ra vẫn là ghét người khác!

   Nhưng cô ta lại không ghét Tần Lục Nguyệt, mà ngược lại còn có vẻ rất yêu thích!

   Mình chẳng lẽ còn không bằng Tần Lục Nguyệt?

.

..

...

   Lúc này Tần Lục Nguyệt hoàn toàn không biết Tần Giai Nhân và Mễ Khả Nhi đang oán hận mình, bởi vì nó bây giờ cũng đang rất oán hận ai kia ha!

   Sau khi Tông Minh Hạo ép nó rời khỏi bữa tiệc, còn chưa đi được bao xa liền một tay đẩy nó đến bên xe, cúi đầu cưỡng hôn nó!
   Này này này, anh ta muốn cái gì đây?

   Mình cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, vì cái gì mà dám hôn mình khi mình chưa đồng ý vậy!

   Nơi này không có người ngoài, Tần Lục Nguyệt liều mạng chống cự nhưng nó càng chống cự Tông Minh Hạo lại càng mạnh mẽ hôn.

   Đến lúc, Tần Lục Nguyệt thấy bộ lễ phục trên người mình sắp bị Tông Minh Hạo cởi bỏ thì mới tìm được một cơ hội đẩy Tông Minh Hạo ra.

   Tần Lục Nguyệt cáu giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tông Minh Hạo: "Tông Minh Hạo, anh đừng có mà quá phận!"

   "Quá phận?!"_Khóe miệng Tông Minh Hạo khẽ nhếch lên, vẫn như cũ, bá đạo ép nó ở giữa hắn và xe, giữa hai người không hề khoảng cách, dán chặt vào nhau: "Tần Lục Nguyệt, đây mới chỉ là bắt đầu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play