Con hẻm nhỏ vừa dài vừa tối tăm toát lên một mùi ẩm mốc, trong một góc hẻo lánh là một bãi rác nhỏ, thỉnh thoảng vứt một vài vỏ lon nước, chai bia và nhiều thứ khác nữa.

Một số chai bia vẫn còn bia đang chảy ra ngoài, hay là mấy cốc mì ăn liền đã khô nhưng dưới đáy vẫn còn vết dầu mỡ, nhìn qua cũng đủ khiến người ta buồn nôn.

Bên cạnh trường học nào cũng có một con hẻm như vậy, ba năm thời học sinh, sau khi tan học đều sẽ tụ tập ở đây để hút thuốc hoặc là làm mấy chuyện xấu mà giáo viên và phụ huynh không thể biết được.

Trước đây, Lâm Vụ chưa bao giờ đến những chỗ như thế này.

Cô bé không biết nơi này đang làm gì, thậm chí cô bé còn không biết bạn học gọi mình đến đây để làm gì.

Trước mặt cô bé có ba nam sinh, đằng sau cũng có hai người.

Tổng cộng năm người, người cầm đầu chính là đứa con trai được mọi người trong trường gọi là "Tiểu Tam Gia", học cùng khối với cô bé, ở ngay lớp bên cạnh.

Lâm Vụ không tìm được từ ngữ nào để miêu tả những người này, nhưng mà trực giác giúp cô bé cảm nhận được, những người này... đều không phải người tốt.

Trước đây cũng từng có bạn học đi ra ngoài với bọn họ, nhưng mà sau khi trở về, có vài bạn học không đến trường nữa.

Ví dụ như nữ sinh học rất giỏi đứng trước Lâm Vụ.

Cô ấy vốn dĩ chính là người đứng đầu lớp, sau khi đi ra ngoài với bọn họ một lần thì không thấy cô ấy đến lớp nữa.

Lâm Vụ chỉ vô tình nhìn thấy cô ấy ở cửa phòng giáo vụ, cô ấy đến để giải quyết thủ tục thôi học.

Trong ánh mắt của bạn học đó không còn sức sống như trước, sau khi nhìn thấy Lâm Vụ, cô ấy chỉ lặng lẽ quay mặt vào tường, đôi vai rũ xuống.

Lâm Vụ thấy vậy, cánh tay giơ lên muốn chào hỏi cô ấy cũng buông xuống.

Lâm Vụ đứng ở hành lang, nhìn cô ấy rất lâu.

Cô rất muốn hỏi: Có chuyện gì?

Nhưng mà lại không biết dùng từ ngữ như thế nào, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ, bạn nữ đó là người duy nhất không sợ người khác làm phiền, bằng lòng dạy cô làm đề toán.

Cô ấy rất hay cười, khi cười lên có hai cái má lúm đồng tiền.

Mọi người đều ở tuổi thích buộc tóc cao, nhưng cô ấy lại thích tết thành hai bím, váy đồng phục của cô ấy cũng để dài nhất, giống như tìm thợ may thêm một đoạn vậy, có thể kéo dài đến đầu gối.

Cô ấy và phụ huynh đi rồi.

Sắc trời vốn âm u đột nhiên đổ mưa lớn, từng hạt mưa tí tách tí tách rơi trên mặt đất, tạo thành một lớp sương mù.

Cô gái bất chấp tất cả lao vào trong màn mưa, chạy như điên ra ngoài trường học.

Nước mưa thấm ướt quần áo dài trên người cô, làm ướt những lọn tóc rơi trên vai cô ấy, dưới mưa, bóng lưng cô đơn càng thêm yếu ớt.

Lâm Vụ nhìn thấy "Tiểu Tam Gia" đứng trong văn phòng, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, thầy giáo tức giận đập bàn, "Tiểu Tam Gia" vô tội chìa tay về phía ông: "Thầy, trời đất chứng giám, em không làm gì cả, tự bạn ấy muốn nghỉ học, em có cách nào chứ?"

"Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết mấy người các cậu ở bên ngoài làm những chuyện gì." Thầy giáo tức giận quát lên: "Con bé chính là hạt giống tốt để vào Bắc Đại."

"Vậy em có thể làm gì?" Vị "Tiểu Tam Gia" đó nhún vai, cười nhạo nói: "Em cũng không thể sinh cho thầy một người kế tục Bắc Đại đâu."

Lâm Vụ nhìn cậu ta bị đánh ra khỏi văn phòng.

Ngay lúc đó, cô bé và "Tiểu Tam Gia" chạm mặt ở hành lang, khoé mắt cậu ta hướng lên trên, lúc thu lại ý cười cợt nhả, nhìn cậu ta vô cùng ác liệt.

Lâm Vụ đứng tại chỗ rùng mình một cái, cô ngay lập tức cúi đầu xuống, đi về phía phòng học.

Nhưng mà cô lại nghe được "Tiểu Tam Gia" ở phía sau hô lên: "Cô bé, tên gì thế?"

Lâm Vụ không trả lời.

Cô bé nhanh chóng trở về lớp học.

Từ lúc bạn nữ đó nghỉ học đến nay đã được hai tháng.

Có lẽ lâu rồi trong trường không xảy ra chuyện gì lớn.

Hôm nay, trước tiết tự học buổi tối thứ hai, có một nữ sinh đến tìm Lâm Vụ, đưa cô đến cổng phụ phía sau trường học.

Trước cổng phụ có năm nam sinh đang đứng, người cầm đầu chính là "Tiểu Tam Gia".

Lâm Vụ không biết mình phải làm gì.

Cô bé không dám phản kháng.

"Tiểu Tam Gia" nói: Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, một lát nữa bọn họ sẽ thả cô về nhà. 

Nhưng mà điều kiện trên hết là cô phải ngoan ngoãn đi cùng bọn họ đến một chỗ.

Từ cổng phụ đi ra, đi dọc 200m theo tường vây của trường, rẽ một khúc chính là con hẻm nhỏ u ám này.

Nhưng trong quá trình đi đến đây, mông của cô bị người khác túm ba lần.

Loại cảm giác này không thể tưởng tượng nổi.

Sợ hãi, ghê tởm, thậm chí muốn đánh người.

Nhưng mà cô không dám.

Bọn họ có nhiều người, cô không đánh lại được, mà sức khoẻ cô không tốt, càng không chạy thoát được những người này, cô chỉ có thể cố gắng đi lên phía trước, để cho nam sinh kia không đụng phải mình.

Trong con hẻm nhỏ tối tăm, chân Lâm Vụ cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.

Cô bé bị đẩy vào tường.

Trên mặt tường đầy những hình vẽ bậy bạ đủ màu sắc, cũng có đủ loại chữ, ngay chỗ bả vai của cô cũng có mấy chữ đỏ như máu: Đi chết.

Nhìn qua cũng đủ khiến người ta giật mình.

Cô nhìn chằm chằm hai chữ đó một giây, đột nhiên cảm thấy một lực rất mạnh truyền đến từ phía sau, một bàn tay mạnh mẽ trực tiếp bóp cổ cô, gương mặt cô cứ thế bị ép vào tường, đúng lúc dán lên hai chữ "Đi chết" đó.

Lâm Vụ cảm thấy mặt mình đau rát.

"Yêu Nhi." Giọng Tiểu Tam Gia từ phía sau truyền đến, vẫn là giọng điệu hờ hững như cũ: "Buông ra."

"Ồ!" Yêu Nhi rút tay về, nhưng trước khi thu tay lại còn cố ý vuốt ve chiếc cổ mịn màng của Lâm Vụ, thấp giọng cười nói: "Làn da mềm đấy."

"Không tệ." Tiểu Tam Gia nói: "Đừng dọa cô gái nhỏ."

"Được rồi."

"Lại đây!" Tiểu Tam Gia nói với Lâm Vụ: "Xoay người lại, ngẩng đầu lên để anh đây nhìn thử xem."

Lâm Vụ đứng im không cử động.

"Này, không nghe hiểu tiếng người phải không?" Yêu Nhi vừa nói vừa muốn ra tay, lúc Lâm Vụ cảm nhận được nhiệt độ thì ngay lập tức xoay người lại, đôi mắt cô đen nhánh, trong suốt, dù ở nơi mờ mịt này, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tay Yêu Nhi cứng đờ dừng lại trước mặt cô.

Lâm Vụ và Tiểu Tam Gia bốn mắt nhìn nhau.

Giống như ở hành lang trong trường ngày đó.

Khóe miệng cậu ta cong lên, chỗ đầu lông mày có một vết sẹo, cậu ta chỉ cao hơn Lâm Vụ một chút, chưa đến 1m75, người rất gầy, thậm chí còn gầy hơn cả lần trước Lâm Vụ gặp.

Tiểu Tam Gia hỏi cô: "Còn nhớ tôi không?"

Lâm Vụ mấp máy môi, khẽ gật đầu.

"Tên là gì?"

Lâm Vụ nhỏ giọng nói: "Lâm Vụ."

"Ồ~" Âm cuối cậu ta kéo rất dài, người đứng đối diện cách Lâm Vụ không xa, không dựa vào tường, nhưng lại chống một chân lên tường, nhướng mày nhìn Lâm Vụ: "Cởi đi."

Lâm Vụ không hiểu ý cậu ta, vẫn đứng im tại chỗ.

"Cởi quần áo." Tiểu Tam Gia không cảm xúc nói: "Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, từng thứ một, cởi đi."

Tay Lâm Vụ để sau lưng, cô dùng ngón tay đào trên tường.

Các kẽ ngón tay đều là bụi đất, cô nuốt nước miếng.

Lâm Vụ vẫn không cử động.

Yêu Nhi đứng bên cạnh cô không nhịn được, cậu ta bước lên một bước, trực tiếp túm tóc Lâm Vụ, túm chặt đuôi tóc của cô.

Lâm Vụ cảm thấy da đầu mình đang run rẩy, có cảm giác tất cả tóc trên đầu mình đều bị giật xuống.

Trong nháy mắt, những ký ức tồi tệ giống như tìm được một lối thoát, những thứ tối tăm, giọng nói khàn khàn bị phủ bụi lâu ngày, tất cả đều xông ra ngoài.

"Cho mày mặt mũi, mày không cần đúng không?" Yêu Nhi lớn tiếng hét về phía cô, khiến cho màng nhĩ của cô run lên.

Tiểu Tam Gia ném một hòn đá qua, cũng lớn tiếng quát: "Yêu Nhi!"

Yêu Nhi nghe vậy liền lùi về sau nửa bước, Tiểu Tam Gia bước đến trước mặt Lâm Vụ, hai ngón tay kéo một cái, áo khoác đồng phục của Lâm Vụ đã bị mở ra.

Tiểu Tam Gia trầm giọng nói bên tai cô: "Cứ như vậy, cởi!"

"Cô không cởi, vậy tôi sẽ giúp cô cởi."

"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô."

"Chỉ cần cởi quần áo thôi, sau đó cô lại mặc vào, không ai biết gì cả."

Lâm Vụ không nhịn được rùng mình một cái.

Mặt cô bé trắng bệch, vô cùng nhợt nhạt.

Tiểu Tam Gia lại quay về chỗ cũ.

Mọi ánh mắt đều ở trên người Lâm Vụ, giống như quay trở lại rất nhiều năm về trước.

Trong bóng đêm tối tăm giống như có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô bé, còn có tiếng ồn ào truyền đến, miệng cô bị một mảnh vải bịt lại, không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Từng giọt nước mắt của Lâm Vụ rơi xuống.

Cực kỳ nóng, rơi xuống quần áo của cô bé.

Yêu Nhi túm chặt tay Lâm Vụ, vẻ mặt dữ tợn quát lên: "Cởi!"

Bàn tay run rẩy cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên cổ, gió thu lạnh lẽo từ phía trên tràn vào người cô bé.

Gió lướt qua làn da và lưu lại trên người Lâm Vụ.

Sau đó là chiếc cúc thứ hai.

Nội y màu sáng lộ ra, còn có cả chiếc xương quai xanh xinh đẹp.

Động tác của cô chỉ chậm hai giây, Yêu Nhi đã quát lớn: "Lề mề cái gì! Cởi nhanh lên!"

Ngón tay Lâm Vụ vân vê chiếc cúc áo thứ ba của mình, nước mắt gần như đã che kín tầm mắt của cô.

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy đến, một chiếc áo khoác trùm lên người cô, người đó cũng chắn trước mặt Lâm Vụ.

"Ồ." Tiểu Tam Gia chậc một tiếng: "Hôm nay là ngày gì thế? Lâu lắm rồi mới gặp cảnh anh hùng cứu mỹ nhân ở chỗ này đấy."

Vừa dứt lời, cậu ta lại đính chính lại: "Không đúng, là mỹ nhân cứu mỹ nhân."

Lâm Nhiễm không thèm để ý sự mỉa mai của cậu ta, cô quay đầu lại nói với Lâm Vụ: "Mặc quần áo cẩn thận."

"Không sao!" Lâm Nhiễm vỗ vai cô: "Chị ở đây rồi."

Gần chỗ này rất khó tìm chỗ đậu xe, đợi khi Lâm Nhiễm xuống xe thì đã không thấy Lâm Vụ đâu nữa, cô tìm rất lâu mới tìm được chỗ này.

Kết quả vừa đến đã thấy cảnh tượng như vậy.

Cô bảo A Lễ đứng ở bên ngoài con hẻm, sau đó tự mình xông vào.

Nam thằng con trai, đều là dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng mà đều là học sinh cấp ba.

Lâm Nhiễm không biết đánh nhau, tất nhiên sẽ không cứng rắn với bọn họ.

Cô chắn trước người Lâm Vụ, nhìn còn cao hơn thằng nhóc đối diện.

"Muốn làm gì?" Ánh mắt Lâm Nhiễm sắc bén đảo qua tất cả những người ở đây, khí tràng mạnh mẽ.

Giọng điệu Tiểu Tam Gia vẫn cợt nhả như cũ: "Chơi với cô gái nhỏ một chút thôi."

"Bạn học với nhau, chơi một vài trò chơi nhỏ cũng là chuyện bình thường mà, đúng không?"

Lâm Nhiễm: "Ha ha."

"Cô đến xem náo nhiệt?" Lông mày Tiểu Tam Gia nhướng lên, vết sẹo kia cũng lộ ra: "Hay là muốn chơi với bọn này sao?"

"Tôi lớn như vậy cũng chưa bao giờ thấy ai chơi trò chơi như vậy." Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm cậu ta, gằn từng chữ một: "Đây là tấn công tình dục!"

Con hẻm nhỏ âm u đột nhiên trở lên yên tĩnh.

Gió thu thổi qua mặt đất, vang lên tiếng kêu sàn sạt.

Lâm Vụ ở sau lưng Lâm Nhiễm đã cài lại cúc áo, đầu cô bé tựa lên vai Lâm Nhiễm, cọ cọ giống như một chú mèo bị thương.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, cô bé đã lùi về phía vách tường.

Tiểu Tam Gia lại cười: "Chúng tôi đâu có động vào cô ta."

"Cô ta đứng trước mặt chúng tôi cởi quần áo, hơn nữa, quần áo còn chưa cởi xong, tấn công tình dục chỗ nào? Chị gái không hiểu pháp luật thì đừng nói lung tung nhé."

"Nếu như danh dự của tôi bị tổn hại, tôi sẽ kiện đấy."

Lâm Nhiễm tức quá hoá cười: "Vậy cậu mời luật sư đi."

"Tôi không chỉ nói cậu tấn công tình dục, còn nói cậu hiếp dâm, cặn bã, cầm thú."

"Mẹ nhà mày! Mày nói gì?" Yêu Nhi giơ nắm đấm về phía Lâm Nhiễm, mang theo một làn gió dữ dội dừng trước mặt cô.

Lâm Nhiễm không chớp mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu ta.

Nhìn đến mức trong lòng Yêu Nhi phát hoảng.

"Tuổi còn nhỏ nhưng mà lại rất bạo lực." Lâm Nhiễm nói.

"Yêu Nhi, buông ra!" Tiểu Tam Gia nói, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Lâm Nhiễm: "Hay là chị thay cô ta cởi?"

Lâm Nhiễm cong môi cười, đôi môi xinh đẹp không nhanh không chậm nói: "Nằm mơ."

Tiểu Tam Gia thở phào một hơi, lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ: "Vậy thì đừng trách chúng tôi."

"Yêu Nhi." Tiểu Tam Gia nói: "Giúp cô ta."

Cậu ta ra lệnh, người hiểu không chỉ có Yêu Nhi.

Hai nam sinh vốn dĩ đang đứng đối diện cũng tự giác đi tới, Lâm Nhiễm đánh giá bọn họ, tuổi không lớn, tất cả đều là học sinh cấp ba, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô, bước chân bước về phía cô cũng không kiên định lắm, chắc là sợ hãi trước dâm uy của người đối diện kia nên mới bước đến.

Lâm Nhiễm khẽ hừ một tiếng: "Các cậu muốn không thể tốt nghiệp sao?"

"Các cậu đều là học sinh cấp ba, chẳng lẽ không biết nếu tôi chọc thủng chuyện này, báo cảnh sát thì các cậu đều sẽ ngồi tù sao?"

"Cứ cho là các cậu không thèm quan tâm, nhưng mà ba mẹ các cậu thì thế nào? Sau này, chỉ cần họ bước ra khỏi nhà thì sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói con của bọn họ là tội phạm giết người, đây là điều các cậu muốn à?"

Quả nhiên hai nam sinh phía đối diện dừng bước lại, hai người nhìn nhau, nhất thời không biết chọn cái nào.

Chỉ có Yêu Nhi kiên định đứng bên cạnh Tiểu Tam Gia, tay của cậu ta đánh về phía Lâm Nhiễm, nhưng lại bị cô linh hoạt tránh thoát.

Nhìn thấy đồng đội của mình sợ, Yêu Nhi lập tức quát: "Chúng mày sợ gì hả? Quên nhà Tiểu Tam Gia làm gì rồi sao?"

"Chưa kể chúng ta là vị thành niên, sao có thể có chuyện gì được. Kể cả xảy ra chuyện, Tiểu Tam Gia cũng có thể giúp chúng ta, sợ cái gì? Nếu sợ như vậy thì mấy lần trước đừng có làm. Đã làm bao nhiêu lần như vậy rồi, lần này lại sợ?"

Hai người nhìn Yêu Nhi, lại nhìn Tiểu Tam Gia, lá gan cũng lớn hơn.

"Không cần biết nhà cậu ta làm gì." Lâm Nhiễm đúng lúc mở miệng: "Nhà cậu ta có thể lớn hơn pháp luật sao? Cậu ta có thể bảo vệ các cậu một lúc, có thể bảo vệ các cậu cả đời sao? Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma."

"Người phụ nữ này, nói nhảm nhiều quá." Yêu Nhi chán ghét, cau mày nói: "Hai đứa bọn mày đến đây, cởi giúp cô ta."

Lâm Nhiễm đứng im không cử động.

Hai nam sinh đối diện cũng không cử động.

Yêu Nhi đành phải tự mình ra tay, Lâm Nhiễm dùng một chút kỹ xảo, bắt lấy cổ tay của cậu ta đẩy xuống.

"Rắc" một tiếng, tiếng xương vỡ vụn.

Tiếng vang này ngay lập tức chọc giận đám con trai tuổi dậy thì, bọn họ vốn dĩ đang do dự, lúc này đều lao về phía Lâm Nhiễm. Nếu như chỉ có một hai người, có lẽ Lâm Nhiễm còn có thể giãy dụa đánh nhau với bọn chúng, nhưng mà đối mặt với năm nam sinh cường tráng tuổi dậy thì, cô chỉ có thể lôi Lâm Vụ chạy trốn. Nhưng mà bọn họ còn chưa ra khỏi con hẻm này thì đã bị bao vây.

Đối phương cũng không có vũ khí sắc nhọn gì, Lâm Nhiễm nhìn hết một lượt, địch không động ta không động.

Nhưng khi đối phương không nhịn được đánh tới, cô cũng giơ chân.

Một trận hỗn chiến.

Lâm Nhiễm cảm thấy cơ thể của mình không ngừng bị lôi kéo, cô chỉ có thể bảo vệ Lâm Vụ trong lòng, nhưng một lát sau, tiếng còi cảnh sát đã vang lên, cuối cùng Lâm Nhiễm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play