Lâm Nhiễm ra khỏi cửa đi đến thang máy, cô lướt điện thoại trong lúc chờ thang máy đi lên, vuốt đến N lần ở giao diện Wechat, cũng không có tin nhắn mới, trong đầu thoáng chốc hiện lên suy nghĩ: Vì sao Từ Tư Niên chưa gửi địa chỉ cho mình?
Nhưng trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, cô lập tức xoay người, gần như là chạy lại phía cửa, nhưng chỉ có cánh cửa đóng kín lạnh như băng đang chào đón cô.
Cô quên cùng Từ Tư Niên thêm Wechat rồi.
Từ Tư Niên cũng không có số điện thoại của cô.
Gửi địa chỉ cho cô qua tin nhắn? What? Cô làm sao lại nói ra những lời như vậy? Hơn nữa còn không cảm thấy bất hợp lý? Làm sao lại đột nhiên trở nên quen thuộc như vậy? Là ai cho cô dũng khí?
Lâm Nhiễm ấn huyệt thái dương.
Thật là tự mãn.
Cửa này dùng dấu vân tay + mật mã, chỉ cần một cái là có thể mở, nhưng một cái Lâm Nhiễm cũng không có, lúc mới vào Từ Tư Niên ấn dấu vân tay để vào, cô bây giờ. . . . . . Ha ha.
Lâm Nhiễm ghé vào cửa, từ bên ngoài thông qua mắt mèo nhìn vào bên trong, cái gì cũng không thấy.
Chống trộm của cửa này được làm rất tốt.
Không có sự lựa chọn nào khác, cô đành phải đứng thẳng lên gõ cửa, bắt đầu gọi, "Từ Tư Niên!"
"Từ Tư......"
Lời còn chưa nói xong, cửa đột nhiên mở ra, Từ Tư Niên đứng ở cửa, tay cô đang muốn gõ cửa trực tiếp đập vào ngực anh, vừa đúng vị trí tim anh, Lâm Nhiễm còn vô thức cong ngón tay lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong không khí thoáng qua tia bối rối.
Lâm Nhiễm lập tức thu tay lại, cô lúng túng nói: "Cái đó......anh còn chưa thêm Wechat của tôi."
Từ Tư Niên: "Ừ."
Anh lấy điện thoại ra, mở phần quét, Lâm Nhiễm mở mã QR của mình, bên phía Lâm Nhiễm nhận được tin nhắn xác minh.
"Được rồi được rồi." Lâm Nhiễm cất điện thoại, "Anh gửi địa chỉ cho tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tôi đi đây!"
Vừa nói vừa chủ động kéo cửa, đem bản thân và Từ Tư Niên ngăn cách thành hai không gian.
Quá xấu hổ rồi.
Nhưng Lâm Nhiễm giơ tay lên, cuộn tay lại, ừm, cảm giác ở tay thật sự không tồi.
*
Chỗ học của Từ Tư Lễ cách Ninh đại không xa, đoán chừng Từ Tư Niên là cân nhắc đến việc sau khi mình tan học về có thể đi đón em trai.
Lâm Nhiễm ngồi trên xe, chỉ là bấm vào avatar Wechat của Từ Tư Niên mà bấm mười mấy lần, thật ra avatar của anh căn bản không có gì đáng xem, chính là một màu đen, vòng bạn bè thì một động thái cũng không có, giống như một tài khoản đen.
Lâm Nhiễm cẩn thận đổi biệt danh là Từ Tư Niên.
Họ và tên.
Bởi vì không biết để biệt danh gì thì được.
Thực ra trong nhóm fan đều gọi anh là Niên Niên, nhưng Lâm Nhiễm không muốn đổi như vậy, đại chúng hoá quá, một chút cũng không đặc biệt, vì vậy liền để cả họ và tên.
Tin nhắn đầu tiên trên giao diện trò chuyện là thông báo được thêm làm bạn bè.
Tin nhắn thứ hai là Từ Tư Niên gửi địa chỉ chỗ học của Từ Tư Lễ, Lâm Nhiễm trả lời bằng một động tác OK.
Cách ba phút, Từ Tư Niên lại gửi: Đi đường cẩn thận.
Lâm Nhiễm: Yên tâm đi! Tôi là người lớn mà!
—— Anh ngủ đi! Thật đó! Sau khi bị dị ứng ngủ một giấc sẽ khỏi!
——Tôi đón được A Lễ liền nói cho anh! Đừng lo lắng!
Từ Tư Niên: Ừ.
Lâm Nhiễm: Không! Anh vẫn nên đi ngủ đi!
——Bỏ điện thoại xuống! Sẽ hồi phục ngay!
——Tôi đến cổng trường rồi!
——Đi đến văn phòng trường đúng không?
Từ Tư Niên: Trước tiên đến phòng học đã.
Lâm Nhiễm: Lớp 1-2?
Từ Tư Niên: Ừ.
Trường tiểu học thường tan học rất sớm, một lúc trong trường liền không có người, ngoại trừ một ông bảo vệ đang nghiêm túc đứng gác trong ca làm việc cuối, đèn trong trường học đều rất tối, cơn gió nhẹ thổi qua bóng cây đu đưa, phát ra tiếng nức nở, thật sự có chút kinh dị.
Lâm Nhiễm mở đèn pin điện thoại tìm được lớp 1-2, phòng học tối đen, không có ai.
Cô đứng bên ngoài nhìn một vòng, sau đó nhìn thấy một phòng duy nhất còn sáng, lập tức đi đến phòng ở góc tầng hai.
Lâm Nhiễm nhoài người về phía trước nhìn qua cửa kính, nhìn thoáng qua liền thấy A Lễ đang nằm bò lên bàn làm bài tập một cách nghiêm túc.
Cửa đột nhiên mở ra, một cô gái đeo kính đi ra, cau mày do dự hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô đến đón em Từ Tư Lễ đúng không?"
Lâm Nhiễm gật đầu, "Đúng vậy."
"Cô đi theo tôi." Cô giáo vừa nói vừa mở cửa để cô vào.
Trong phòng có người vào, A Lễ vậy mà không ngẩng đầu lên, Lâm Nhiễm cảm thấy kỳ quái, cô bước đến xem, cảm thấy ngạc nhiên.
Khá lắm, đã ngủ mất rồi.
Trong tay cậu bé vẫn cầm bút, chóp mũi chạm vào giấy, đầu đang gục vào giữa quyển sách, khoảng cách không xa, nhìn từ xa thật sự giống như đang làm bài tập.
Lâm Nhiễm không khỏi bật cười.
Cô giáo nhìn thấy cảnh này, sợ Lâm Nhiễm hiểu lầm lập tức giải thích: "Cậu bé lúc ngủ luôn như vậy, không thể động vào, một khi động vào sẽ tỉnh, sau khi tỉnh dậy sẽ phải dỗ dành, cho nên tôi để cậu bé ngủ như vậy.
Lâm Nhiễm gật đầu, "Làm phiền cô giáo rồi."
Thoạt nhìn gia hoả này đã quen với chỗ này của cô giáo.
"Không có gì." cô giáo nói: "Đây là việc tôi nên làm."
Lâm Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, phòng này cũng không lớn, ngược lại có hai chiếc giường, nhưng rõ ràng chỉ có một người ở, môi trường sống cũng không tính là tốt.
"Cô luôn sống ở đây sao?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Đúng vậy." Cô giáo nói: "Cuối tuần sẽ về nhà, nhưng từ thứ hai đến thứ sáu đều ở đây, có một số phụ huynh thường quên đón con về, tôi ở đây sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Lâm Nhiễm ừm một tiếng, âm thầm ghi nhớ.
Sau đó đi qua thấp giọng gọi một câu, "A Lễ, dậy đi."
Từ Tư Lễ duỗi cánh tay để không ra sờ tai, sau đó quay mặt sang một bên, tiếp tục ngủ.
Lâm Nhiễm: "......"
Cô giáo vỗ vào tay cô, cười nói: "Để tôi."
Chỉ thấy cô ấy nửa ngồi xổm xuống, cầm tay A Lễ, sau đó nói một cách ấm áp: "Bạn nhỏ Từ Tư Lễ, người nhà đã đến đón em về."
A Lễ trực tiếp mở mắt ra.
Lâm Nhiễm: "......"
Quả nhiên khác nghề như cách núi.
Vị giáo viên này rất dịu dàng gọi Từ Tư Lễ dậy.
Lâm Nhiễm cảm thấy có một vài ngành nghề chỉ có thể được làm bởi một số người nhất định, vị giáo viên này quá dịu dàng rồi.
Mà trình tự tỉnh ngủ của A Lễ cũng rất phiền phức, cậu không phải mở mắt ra thì tính là tỉnh, cậu mở mắt ra trước, sau đó động vai, buông bút trong tay, vài giây sau vươn tay dụi khuôn mặt nhỏ của mình, lại động mặt mình, tương đương với việc làm bài tập kéo giãn cho mặt mình, sau đó cậu mới hít một hơi thật sâu, dùng giọng sữa nói: "Em tỉnh rồi."
Lâm Nhiễm nhìn thực đáng yêu, nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu, cậu bĩu môi: "Anh hai thật xấu."
Sau đó quay đầu liền nhìn thấy Lâm Nhiễm.
Vẻ mặt cậu đờ ra hai giây, hô hấp của Lâm Nhiễm cũng nhanh hai giây, cô nhìn chăm chú, mang theo một chút khẩn trương hỏi: "Không nhận ra chị?"
Từ Tư Lễ điên cuồng lắc đầu, sau đó cậu nhảy xuống khỏi ghế bằng đôi chân ngắn của mình, trực tiếp ôm eo Lâm Nhiễm, dụi đầu vào eo cô, cực kỳ tủi thân nói: " Chị dâu."
Lâm Nhiễm: "......"
"Anh hai không đón em." A Lễ cáo trạng.
Lâm Nhiễm xoa đầu cậu, "Anh hai có việc, anh ấy đang ở nhà đợi em, bây giờ về nhà với chị được không?"
A Lễ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Lâm Nhiễm kéo A Lễ chào tạm biệt với cô giáo.
A Lễ vô cùng lễ phép, cậu cúi 90 độ chào cô giáo, sau đó ngoan ngoãn vẫy tay với cô ấy, dùng giọng sữa nói: "Cô giáo, ngày mai gặp."
Từ Tư Niên giáo dục cậu rất tốt.
Lâm Nhiễm đưa Từ Tư Lễ ra ngoài, cô đề nghị cầm cặp sách giúp A Lễ, nhưng A Lễ lại lắc đầu, "Anh hai nói, phải chủ động giúp nữ sinh làm việc nặng."
Lâm Nhiễm không khỏi bật cười, "Chị còn tính là nữ sinh gì chứ? Chị lớn hơn em, vì vậy chị có thể giúp em xách đồ."
"Không được." A Lễ vẫn lắc đầu, "Chị dâu là người mà anh hai thích, anh hai phải đối tốt với chị, em cũng phải đối tốt với chị, không thể để chị xách đồ được."
Lâm Nhiễm không biết phải làm sao, đành phải từ bỏ.
Cô bật đèn pin soi đường, vừa đi vừa hỏi A Lễ, "Em thường xuyên ở lại rất muộn với cô giáo sao?"
"Vâng." A Lễ nói: "Anh hai rất bận, em sẽ ở lại làm hết bài tập với cô giáo rồi đợi anh hai đến đón."
"Cô giáo của bọn em đều luôn dịu dàng như vậy sao?"
A Lễ cau mày, ngẩng đầu nhìn cô, "Dịu dàng? Nghĩa là gì ạ?"
"Chính là đối tốt với em, từ trước đến nay đều không bao giờ lớn tiếng nói chuyện." Lâm Nhiễm giải thích.
"Giống như chị dâu sao?" A Lễ hỏi lại.
Lâm Nhiễm trái lương tâm gật đầu, "Cũng gần giống nhau."
Có trời mới biết cô chỉ ở trước mặt tiểu thiên sứ lương thiện như A Lễ mới dịu dàng, đối với Triệu Trác Thành, cô thật sự rất hung dữ.
"Vâng, vậy thì rất dịu dàng." A Lễ nói: "Cô giáo nói các bạn nhỏ đều là em bé ngoan, vì vậy không thể nổi giận, nhưng cô giáo dạy toán của bọn em rất hay nổi giận, cô ấy rất hung dữ, hôm nay bạn nữ ngồi trước em còn bị doạ khóc.
"Hả?" Lâm Nhiễm hỏi," Vậy em có an ủi bạn ấy không?"
A Lễ suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói: " Lúc tan học em đưa cho bạn ấy một viên kẹo."
"Tiểu nam tử hán." Lâm Nhiễm lộ ra nụ cười của người dì, " Vậy bạn ấy thì sao? Nói gì?"
A Lễ đột nhiên tủi thân, "Bạn ấy không nói gì cả, đem kẹo vứt vào thùng rác."
Lâm Nhiễm: "......"
Các bạn nhỏ bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Cầm kẹo đến kết bạn cũng không được?
Nghĩ đến trước đây cô ở cô nhi viện, mọi người có một cây kẹo thì có thể có được tình bạn thân thiết rồi.
Nhưng hồi đó Lâm Nhiễm vừa nghèo vừa xấu lại trầm mặc ít nói, là sự tồn tại không có gì nổi bật nhất trong đám đông, vì vậy cô không có kẹo, cũng không ai cho cô.
Duy nhất có một bé gái, cô ấy rất đen, còn có chút béo, mọi người đều gọi cô ấy là hắc muội.
Một nhóm nam sinh trong cô nhi viện thường xuyên vây quanh cười nhạo cô ấy, mà các cô gái có bộ dạng bình thường như thế cũng đi theo cùng nhau chế nhạo cô ấy, những cô gái xinh đẹp trong nhóm liền giống như chúng tinh phủng nguyệt, bởi vì mọi người biết, ở trong này, những bạn nhỏ xinh đẹp thường là người có thể được mang đi khỏi cô nhi viện nhanh nhất, nếu vận khí tốt, nói không chừng cô ấy còn có thể mang theo một bạn nhỏ rời đi.
Vì vậy người giống như Lâm Nhiễm và hắc muội ở cô nhi viện thường bị xa lánh. Hắc muội thường một mình ngồi trong góc, một lúc sau cô ấy sẽ đến tìm Lâm Nhiễm cũng đang ngồi trong góc giống cô ấy, sau đó đưa cho Lâm Nhiễm một viên kẹo.
Đó là người duy nhất có thể tính là bạn thời thơ ấu của Lâm Nhiễm.
Nhưng sau này, hắc muội cũng được một nhà nhận nuôi mang đi, chưa từng quay về, ngày cô ấy đi đưa cho Lâm Nhiễm một gói kẹo sữa thỏ trắng to, cô ấy nói lúc nhớ cô ấy thì ăn một viên.
Lâm Nhiễm đột nhiên có chút nhớ cô ấy.
Cô xoa đầu A Lễ, an ủi nói: "Không sao, sau này chúng ta sẽ đem kẹo tặng cho những người muốn ăn."
"Vậy làm sao đoán được họ có muốn ăn kẹo chúng ta tặng hay không ạ?" A Lễ hỏi.
Lâm Nhiễm nghĩ rồi lắc đầu, "Cái này chị cũng vẫn đang tìm kiếm."
"Em ăn tối chưa?" Lâm Nhiễm đột nhiên cúi đầu hỏi A Lễ.
Bọn họ đứng bên ngoài cổng trường, xe cộ qua lại không ngớt, thành phố này vẫn như cũ đèn đuốc sáng choang, A Lễ xoa bụng, "Buổi tối em có ăn một chút ở chỗ cô giáo, nhưng bây giờ......"
Cậu tội nghiệp nhìn Lâm Nhiễm, đột nhiên cảm thấy đói.
Lâm Nhiễm vừa nhìn đã hiểu ý của cậu, "Em ăn hamburger không?'
A Lễ điên cuồng gật đầu, nhưng lại lắc đầu, "Anh hai không cho em ăn."
"Ăn một bữa." Lâm Nhiễm mê hoặc cậu, "Không sao đâu."
A Lễ còn nhỏ tự nhiên không chịu nổi sự mê hoặc, Lâm Nhiễm đưa cậu đến cửa hàng KFC dưới nhà bọn họ.
Lúc hắc muội đi, Lâm Nhiễm cầm túi kẹo sữa thỏ trắng nói với cô ấy: sau này tớ có tiền rồi, tớ sẽ mời cậu ăn hamburger.
Sau này cô đã đến KFC vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng gặp được hắc muội.
Hy vọng cô ấy ở đó sẽ sống thật tốt.
Lâm Nhiễm vừa cùng A Lễ đặt đồ ăn xong, điện thoại vang lên cuộc gọi từ Wechat, tim cô chợt thắt lại, mở điện thoại ra xem, đúng như dự đoán là Từ Tư Niên.
Cô cho A Lễ xem màn hình, đồng tử A Lễ co lại, uỷ khuất lui sang một bên, vô cùng kinh hãi.
Lâm Nhiễm vuốt màn hình nhận điện thoại, "A lô~"
Giọng nói thanh lãnh truyền đến, "Đến đâu rồi?"
Lâm Nhiễm suy nghĩ hai giây, "Vẫn đang ở trên đường."
"Bao giờ về đến nhà?" Từ Tư Niên hỏi.
"Rất nhanh." Lâm Nhiễm nhanh chóng nói: "Tôi đón A Lễ rồi, một lúc nữa sẽ đưa cậu bé về cho anh, yên tâm đi."
Sau đó không đợi anh nói gì liền tắt máy.
Cô che tim nhìn về phía A Lễ, " Anh hai em thật doạ người."
A Lễ bĩu môi, vô cùng tự mình biết mình nói: "Còn không phải vì chúng ta làm chuyện trái với lương tâm."
Lâm Nhiễm: "......"
Cô thở dài, "Để thoả mãn tâm hồn ăn uống, có cách gì khác sao?"
Vừa nói vừa xoa đầu A Lễ, "Tí nữa ăn nhanh chút, nếu không anh em sẽ lại gọi điện cho chị."
A Lễ không trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đờ đẫn, Lâm Nhiễm vươn tay ra lắc lắc trước mặt cậu, như cũ không có phản ứng, cô liền nhìn theo ánh mắt của A Lễ.
Chết tiệt?!
Từ Tư Niên đang đứng trước cửa KFC, một tay để trong túi, cơn gió nhẹ thổi qua tóc anh, giống như một mỹ nam từ trong truyện tranh bước ra.