Nàng mỉm cười nhẹ, đẩy cổ cầm mà mình yêu thích sang một bên.
“Người muốn đi đâu?”Lục Trúc lo lắng hỏi.
“Diệp Ninh quá ích kỷ rồi, hắn cho rằng bản thân mình là ánh sáng duy nhất của Đại Chu sao? Ta phải đi nói cho hắn biết, hắn không nên chết như thế.
”Tiêu Thiển Thiển rất nghiêm túc nói.
Sau đó cả người nàng lóe lên một cái, lập tức biến mất tại chỗ.
Trong phủ tể tưởng.
Liễu Tam nguyên, cũng thông qua pháp khí kính nhìn thấy tất cả một màn này, mạnh mẽ đứng lên.
Hai mắt hắn đỏ hồng, khóe mắt có vệt nước mắt rõ ràng, đó là hắn vừa mới khóc.
“Cha, con phải đi giúp Diệp huynh!”Liễu Thận từ từ mở mắt ra, ông lắc lắc đầu.
“Đừng đi nữa.
”“Đã quá muộn rồi.
”“Con không phải người tu hành, con đi cũng không giúp được gì.
”Liễu Tam Nguyên lắc lắc đầu, nói.
“Con biết con đi có thể không giúp được gì, nhưng mà con vẫn muốn đi, bởi vì con cứ như thế ở trong nhà, coi nhu không có chuyện gì xảy ra, vậy thì chính bản thân con sẽ cảm thấy ghê tởm bản thân mình, con không muốn hối hận cả đời.
”Liêu Thận lại lắc đầu lần nữa.
“Đừng đi nữa.
”Nhưng mà Liễu Tam Nguyên không nói gì nhiều.
Hắn bước từng bước lớn ra ngoài.
Liễu Thận không ngăn cản, ông ngây người ngồi hồi lâu, trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng thanh thản.
Đúng thế, nếu như không đi, sẽ hối hận cả đời.
Thật ra ông cũng muốn đi, nhưng mà ông đã già rồi, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Ví dụ như…nếu như Diệp Ninh chết rồi, vậy thì ông phải báo thù cho hắn!Không biết từ bao giờ, tiểu cô nương câm điếc đã đi đến phía trước đám người.
Trong lòng bàn tay nàng, có ánh sáng màu xanh đang chuyển động.
Đây là pháp thuật mạnh nhất mà trước mắt nàng nắm giữ.
Nàng không thể nào cho phép Diệp Ninh chết.
Nếu như Diệp Ninh nhất định phải chết, vậy thì nàng nhất định sẽ chết trước hắn.
Uy Vũ Hầu cảm nhận được áp lực.
Bắt đầu từ lúc Diệp Ninh nói lời nói đó, toàn bộ cảm giác của hắn đã thay đổi.
Dường như thứ hắn đối mặt không phải chỉ đơn thuần là một mình Diệp Ninh.
Giống như là có hàng ngàn hàng vạn người, đang đứng ở đằng sau hắn.
Nhưng như thế thì sao?Uy Vũ Hầu không hề sợ hãi.
“Sau lưng ta dựa vào Quần Ngọc Các, trong thiên hạ này không có người nào dám động vào ta! Diệp Ninh ngươi cao thượng đúng không, được, vậy thì ta sẽ giết ngươi!”Đây là đã kích phát tâm lý phản nghịch của Uy Vũ hầu.
Diệp Ninh nhất định phải chết!Hắn phải dùng máu của Diệp Ninh, để bảo vệ tôn nghiêm của Hầu phủ!Pháp luật cái gì đó, công nghĩa cái gì, đều là vớ vẩn!Thiên hạ này là thiên hạ của tiên môn!Những lời tiên môn nói, chính là pháp luật!Đấu với phủ Uy Vũ Hầu ta, đó chính là đấu với tiên môn!“Giết!”Uy Vũ Hầu hạ lệnh.
Các gia đinh của Hầu phủ, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Bọn họ được huấn luyện bài bản, sát khí hừng hực, không thua gì những biên quân tinh nhuệ trải qua hàng trăm trận chiến.
Tiếng giết chấn động trời đất, trực tiếp xông về phía Diệp Ninh.
Đây vẫn chưa phải kết thúc, đúng vào khoảnh khắc bọn họ xông ra ngoài, trong Hầu phủ có bốn người bay ra.
Bốn người này, đeo mặt nạ sắt, dáng người cao khoảng hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, giống như núi thịt.
Đây là thiết thi!Có không ít người nhận ra được nội tình của bốn người này.
Bọn họ không phải là người sống, mà là Quần Ngọc Các dùng phương pháp bí mật luyện ra thiết thi này.
Dùng thi thể của cao thủ võ đạo cùng với những nguyên liệu tinh luyện quý hiếm để chế tạo ra.
Thiết thi nước lửa không xâm nhập được, đao thương không làm được gì, chiến lực của một thiết thi có thể đấu với ngàn quân.
Bốn thiết thi, tương đương với một quân đội nhỏ!“Đến rồi đến rồi!”Diệp Ninh điên cuồng vui mừng.
Lại là hương vị khiến người khác ngất ngây đó.
Đây là khí tức của cái chết!Lần này, cuối cùng ta cũng chết rồi đi?Chính khí cuồn cuộn cùng lắm là có thể bảo vệ được hắn không bị các gia đinh chém chết, nhưng không thể nào ngăn cản được thiết thi.
Nhưng không phải nói chính khí cuồn cuộn không mạnh, mà là Diệp Ninh không phối hợp.
Hắn không muốn dùng chính khí cuồn cuộn, chính khí cuồn cuộn chỉ có thể dựa vào bản năng tự vệ, vậy thì có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực?“Hỗn xược, Viện giám sát xử lý vụ án, ai dám ngăn cản!”Đúng vào lúc Diệp Ninh đang điên cuồng vui mừng, tự cho rằng lần này hắn nhất định sẽ chết.
Một tiếng hét như trâu gầm vang lên.
Thế mà lại là Ngưu Tiến Hỉ.
Hai tay hắn giang ra, nhanh chóng phồng lên giống như là thổi bong bóng vậy.
Phù!Trong chớp mắt quần áo của hắn rách nát.
Ngưu Tiến Hỉ biểu diễn “tự xé quần áo” ở trước mặt mọi người, trở thành một con quái vật.
Cao đến gần ba mét, một người mà giống như một tòa lầu các di động.
Trên thắt lưng hắn, đeo một cái lệnh bài màu đen.
Bên trên viết ba chữ Ngưu Thông Phán!Cái này là lệnh bài đại biểu cho thân phận của Viện giám sát, lúc trước đó là sự sỉ nhục của hắn.
.