“Đại nhân cao nghĩa.
”Ngụy Văn Thông lại nghi hoặc, hỏi.
“Vậy thì tại sao đại nhân không muốn ở trong Viện giám sát?”Hắn cảm thấy đây là một ý tốt.
Không được tính là dùng vật công cho việc riêng, an toàn cũng được bảo đảm, còn thuận tiện làm việc.
Diệp Ninh do dự một chút.
Hắn đangtìm kiếm lý do thích hợp.
Đột nhiên, nhìn tiểu cô nương câm điếc đang đứng một mình ở góc nhỏ.
Hai mắt sáng lên, ngón tay chỉ vào nàng nói.
“Bởi vì tuy ở đây, nhưng không phải là nhà.
”“Muội muội của ta còn nhỏ, một tiểu cô nương, ở trong nơi này, nhất định sẽ rất sợ hãi.
”“Buổi sáng ta dẫn nàng ra ngoài, đương nhiên buổi tối phải dẫn nàng về nhà.
”Nhà, là một thứ nhắc đến cảm thấy rất ấm áp, đây đúng là lý do khiến người khác không thể nào phản bác.
Diệp Ninh cảm thấy tự hào về sự nhanh trí của mình.
Tiểu cô nương câm điếc đứng ở bên đó hai mắt ướt át.
“Nhà sao?”“Thế mà ta còn có nhà?”“Nơi có ngươi, chính là nhà.
”Trong lòng nàng chảy một dòng nước ấm áp.
Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, thế mà Diệp Ninh còn quan tâm đến tâm trạng của nàng.
Đây là một nam tử thần tiên như thế nào.
Hắn có một khí phách rộng lớn như bầu trời, phẩm cách tinh khiết như núi tuyết, nhưng lại có nét dịu dàng mỏng manh hơn cả sợi tóc.
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện!”Tiểu cô nương câm điếc nắm chặt tay.
“Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào phá hoại cái nhà này!”Cú đâm sau lưng nguy hiểm nhất, vẫn luôn đến từ người ở bên cạnh không có khă năng nhất.
Đáng tiếc bây giờ Diệp Ninh còn chưa hiểu đạo lý này.
Hắn chi rằng chỉ cần khống chế được đám “tai họa” ở Viện giám sát này, vậy thì hắn có thể kê cao gối ngủ.
“Mệnh lệnh của đại nhân, chúng ta nhất định sẽ tuân theo, nhưng nếu như thế, an toàn của đại nhân sao có thể được bảo đảm đây?”Ngụy Văn Thông chau màu lại.
Hắn đã bị Diệp Ninh thuyết phục rồi, nhưng chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Quá khứ là bổ đầu đứng đầu Giang Nam là hắn, thật sự là đã tiếp xúc với quá nhiều bè lũ xu nịnh rồi.
Hắn biết quá rõ, rất nhiều anh hùng, không xung phong ở nơi quang ninh chính đại, mà là chết ở trong ám át hèn hạ vô sỉ.
Hắn không biết Diệp Ninh đi vào vết xe đổ này.
“Chuyện này…”Đầu óc Diệp Ninh nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã nghĩ ra lý do, hắn lất ra kiếm phù Võ Tam Tư tặng hắn, nói.
“Đây là kiếm phù Vũ Thông Phán tặng ta, có vật này ở bên cạnh, an toàn của ta nhất định không có vấn đề gì.
”Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư ngồi dưới bóng cây ngắm mắt dưỡng thần có chút do dự, nói.
“Kiếm phù của ta là vật bất phàm, cho dù là Chân Nhân đến ám sát, cũng có thể đỡ được, nhưng ta không thể nào chắc chắn số lượng và thực lực của kẻ địch, vì sự an toàn, đại nhân vẫn là nên phòng bị nhiều hơn.
”Nghe thế.
Trong lòng Diệp Ninh lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên là như thế, ánh mắt những người khác đều trở nên kahsc lạ.
Hắn tiếp tục mở miệng, chặn lại lời nói của mọi người.
“Nực cười, thân là kiếm tu, sao ngươi lại không tự tin vào mình chứ?”“Trong cả kinh thành này, có thể có mấy người tu sĩ có cảnh giới Chân Nhân?”“Không cần nói nữa, ta tin tưởng Võ Thông Phán, có kiếm phù hắn tặng ta, ta không có gì sợ cả!”Diệp Ninh bày ra tư thế không để lại đường cho bất kỳ người nào thương lượng.
Mọi người chỉ có thể từ bỏ.
Trong lòng có chút cảm khái.
“Càng là người ở vị trí cao, danh tiếng vang khắp thiên hạ, sẽ càng sợ chết, nhưng mà đại nhân lại khác biệt, sống chết ở trong mắt ngài ấy giống như mây trôi, ngài ấy là một hiền nhân thật sự thoát khỏi tầm nhìn của người thô tục.
”Mọi người càng nghĩ càng sùng bái.
Cũng chỉ có người như thế, mới có thể nói ra câu nói nổi tiếng “Cho dù thế giới đen tối, nhưng ta chính là ngọn đuốc” đi.
Tâm tình của Võ Tam Tư càng thêm phức tạp.
Lần trước được một người tin tưởng nói ra lời như thế là lúc nào?THời gian vận chuyển, hắn đã không muốn nghĩ lại nữa.
Loại cảm giác “được người khác tin tưởng” này rất ấm áp.
Đặc biệt là đối với Võ Tam Tư mà nói.
Trong lòng hắn có một vết nứt rất lớn, nhưng nó đang được liên tục chữa lành.
Trên thực tế mỗi một người của Viện giám sát đều như thế.
Bọn họ đều từng bị tổn thương, trong lòng có “vết thương”.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Ninh, đều khiến cho bọn họ cảm nhận được mức độ chữa lành khác nhau.
Mỗi người bọn họ đều lấy được thứ mình cần, từ trên người Diệp Ninh hấp thụ được nguồn dinh dưỡng cần thiết, sau đó bước ra bóng tối, đi vào ánh sáng.
Đây không có gì nghi ngờ chính là một loại cứu rỗi.
Nhưng Diệp ninh căn bản không cảm thấy bản thân là đang làm chuyên gì to lớn.
Hắn nhìn đám người đứng đầu trong sân Viện giám sát.
Trong lòng xáo trộn rất lớn.
.