Tác giả: Louis
Vừa đi vừa xóa dấu vết, Hoàng Tiến đi từng bước tiến sâu vào trong rừng, địa hình rậm rạp là nơi tốt để ẩn náu. Vừa di chuyển vừa quét trí nhớ của các động vật xung quanh, anh đã tìm được một cái hang kín đáo, không hề bắt mắt. Trước cửa hang là mớ dây leo chất thành đống, bên trong rộng khoảng 10 mét vuông, vừa đủ cho anh tá túc trong những tháng ngày dưỡng thương.
Còn tại sao không có một động vật nào chiếm lấy chỗ này xây tổ á, thì bởi vì mùi của những cây dây leo trước cửa nồng nàn tựa như đám hoa sữa trên cả con đường Nguyễn Chí Thanh bung nở khi trời vào thu, ngửi nhiều khiến khứu giác của bọn chúng bị tổn thương. Ngày qua ngày, những cây dây leo không bị các loài khác phá hoại thì mọc lên tươi tốt, chắn luôn lối vào của cái hang, vừa hay tạo điều kiện cho Hoàng Tiến ở tạm.
Sau khi lách người đi qua chúng, Hoàng Tiến bắt tay vào việc sửa soạn chỗ ở mới này. Anh tung ra một tấm thanh khiết phù để làm sạch đất cát, rêu mốc, bụi bẩn và mùi trong hang, rồi anh thuần thục đem lá khô trong túi trữ vật mà anh đã thu thập trên đường phủ lên một góc của hang động để tạo thành một lớp cách nhiệt với mặt đất, phủ bên trên là bộ quần áo lột trên người tên Ma Tu, dùng để ngủ và nghỉ ngơi.
Tiếp theo, anh tìm dụng cụ trong túi trữ vật để hứng nước, anh tìm thấy được một cái vò. Các loại dây leo tươi tốt trong tự nhiên chứa bên trong nó nhiều nước, những cây dây leo trước cửa hang cũng không ngoại lệ. Nước từ các loại dây leo này thường có mùi hơi ngái nhưng hầu hết là tinh khiết và uống được trực tiếp từ thân cây. Anh túm lấy một cành dây leo sát đất rồi cắt ngang, tiếp theo anh cắt đứt đoạn phía trên rồi buộc cố định đầu trên, đầu dưới thì nhét vào miệng vò.
Bước đầu giải quyết xong nhu cầu về nước uống, giờ thì đến nhu cầu sưởi ấm và nấu thuốc trị thương. Anh lôi ra từ trong túi trữ vật mấy loại thảo dược, hoa quả mà anh nhìn thấy trên đường và cả đống củi cũng tiện tay thu thập. Lúc này, anh cũng lấy ra thanh kiếm giúp anh nhẹ nhàng cắt khúc đống gỗ, dùng nó mới mướt là sao, chém sắt như bùn, cắt gỗ như thái đậu hũ. Chọn lấy một khoanh gỗ đường kính 20cm đặt vào vị trí chính giữa cửa hang, anh dùng kiếm đề khoét rãnh và lỗ tròn ở giữa làm thành bếp lửa kiểu Thụy Điển, tiện lợi không cần dùng kiềng. Sau khi đảm bảo có một lỗ thoát khói trên bức màn dây leo trước cửa, Hoàng Tiến lôi ra một tấm phù phun lửa khác, nhẹ nhàng khống chế tạo thành một ngọn lửa vừa đủ để bếp bắt lửa, bùa phun lửa này phải tiết kiệm, tính cả tấm đang cầm trên tay thì cũng chỉ còn 3 tấm, theo như Tiến tính toán, đủ cho 14 lần nhóm bếp nữa.
Kiểm kê sơ qua tài sản của anh lúc này gồm một túi trữ vật 4 mét vuông, một mớ thực vật, một đống củi, một cái vò, một cái bình gốm, ba bộ quần áo cỡ người lớn, một thanh kiếm(để chẻ củi), một pháp bảo phi hành, một lá cờ đen, 3 lá phù phun lửa, 5 lá thanh khiết, 7 lá ẩn nấp, một cuốn công pháp ma tu, một bình nhỏ chứa đan dược bổ sung linh khí, vài lạng bạc vụn và 10 viên linh thạch hạ phẩm. Liệt kê ra thì nhiều chứ thứ có giá trị chẳng có bao nhiêu, quý nhất chính là món pháp khí phi hành, chỉ cần lắp linh thạch là bay được. Đây là thứ gã Ma Tu kia cũng phải bán hết đống đồ tích cóp mới mua được nó, gã dự định nhân dịp Thiên Thai này có thành tích ổn áp một tí để còn được Kim Đan chân nhân khen thưởng để tài sản gã phong phú thêm tí, nhưng ai dè. Đúng là, gieo nhân nào, gặp quả nấy.
Mà phải công nhận, đánh cướp quả là nhanh giàu, nhẹ nhàng một chuyến là đã có thể bỏ xa đống của cải mà nhóc Tiến ngày đêm tích cóp, cứ theo con đường này thì chẳng mấy mà giàu. Không được, Hoàng Tiến không tự chủ mà nhíu mày, dừng ngay cái suy nghĩ vặn vẹo đó lại. Gϊếŧ người cướp của tuy là một cách kiếm linh thạch nhanh nhưng việc này chẳng khác nào sống theo kiểu mạng đổi mạng, tính may rủi quá lớn, còn mấy việc như lấy trộm túi trữ vật của chúng tu sĩ thì chẳng khác nào nhổ ria trên mép hổ, khiêu vũ giữa bầy sói. Cái cách anh đến thế giới này nó còn quá nhiều nghi vấn. Ngay lúc này, chính bản thân anh còn không tin, việc làm quá ảo ma Canada này khi nó đem anh từ một không gian bình thường đến vùng không gian có thể tu tiên. Sự việc chết đi rồi linh hồn chuyển sang một cơ thể mới ở một thế giới khác như này chắc hẳn không có lần thứ hai đâu.
Trải qua một lần từ trần, anh càng muốn được sống là chính mình, sống khỏe mạnh, hạnh phúc, trân trọng sinh mệnh của bản thân, có hoài bão lớn lao và thành công làm được điều đó. Chưa kể, đạo đức con người không cho phép anh làm thế, nó đã uốn nắn cho tâm lý anh nghiêm hàng thẳng lối gần 40 năm qua, há chỉ một sự tình bé cỏn con mà sinh ra dao động? Anh luôn chủ trương, "đường tôi, tôi đi, đường anh, anh đi", còn nếu bè lũ Ma Tu kia kéo đến đây, Hoàng Tiến cười khẩy, hừ, đâu phải tự nhiên mà anh giữ lại xác tên Ma Tu.
Giải quyết xong tâm tình của bản thân, Hoàng Tiến hướng mắt nhìn về phía cái vò, thấy nước đã được khoảng một nửa, anh đổ chỗ nước hứng được vào cái bình gốm rồi đặt lên bếp. Cơ thể này bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cần bồi bổ lại. Lấy ra mấy quả mọng nước từ trong mớ cây trước đó, anh đợi nước sôi rồi thả chúng vào bình gốm, những trái cây này sẽ được hầm nhừ lên giống như nấu cháo làm bữa tối. Lúc này đây, anh rất cần các loại thức ăn bổ sung sắt để tăng quá trình tạo máu, giá mà có mấy quả trứng lót dạ thì ngon tuyệt cú mèo. Thôi thì anh đi "trộm trứng" vậy.
Chọn một vị trí thoải mái để ngả lưng, Hoàng Tiến xuất hồn ra bên ngoài. Sau khi lượn vài vòng trong khoảng bán kính 1km, trong hơn 50 cái ổ thì anh đã tia được 7 cái ổ, trong đó một số còn có những quả trứng của những loài chuyên đi đẻ nhờ như cu gáy, tu hú,... thế thì cho anh xin hết nhá. Thôi miên các loài động vật có khả năng cầm, cạp, tha ở xung quanh tổ, đồng thời ru ngủ lũ chim bố mẹ, chiến lợi phẩm Hoàng Tiến thu được là 15 quả trứng đủ loại màu sắc. Anh đánh thức những con thú dậy, rồi chia hoa quả và linh đan cho chúng coi như thù lao trước khi tiễn chúng đi.
Hoàng Tiến quay vào trong với bình cháo hoa quả của mình, thịt quả đã mềm nhừ, anh thêm nước rồi đảo đều, đợi đến khi "nồi cháo" sôi lại thì đập một quả trứng chim vào rồi nhấc bình gốm xuống để thưởng thức. Dẫu biết việc nấu nướng làm mất đi nhiều vitamin từ hoa quả, nhưng nơi anh đang ở là chốn rừng rú, thiếu thốn nhiều thứ chứ hoa quả dại thì có thừa.
Việc anh cần làm bây giờ là xoa dịu hệ tiêu hóa rỗng tuếch suốt một ngày dài bị đuổi gϊếŧ, bổ sung chất sắt vào thực đơn và chữa trị bệnh suy dinh dưỡng của cơ thể này. Trong trường hợp này, thức ăn mềm dạng cháo là sự lựa chọn phù hợp nhất. Nhờ biết cách phối hợp các loại trái cây và sử dụng nhiệt, vị chát của một số quả dại biến mất, thay vào đó là hương vị ngọt cùng với chua nhẹ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm giác thèm ăn cùng với hương thơm vô cùng hấp dẫn. Hoàng Tiến nhanh chóng giải quyết bữa tối, rửa sạch bình gốm rồi thêm nước và các loại thảo dược vào sắc thuốc.
Vừa trông chừng nồi thuốc, Tiến vừa nhẹ nhàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ và các dây thần kinh liên quan để hồi phục tích trên người. Cảnh này làm anh nhớ lại lúc bản thân tham gia vào các đoàn khảo cổ để tìm di tích của người đột biến hoặc người có siêu năng lực đã từng xuất hiện. Khi đó anh mới tầm 26 tuổi, trẻ măng, tràn đầy nhiệt huyết muốn chứng minh mình không cô đơn một mình trong thế giới cũ. Thế nhưng hiện thực vả anh không trượt phát nào, dị nhân thì chẳng thấy, nguy hiểm thì luôn kề vai sát cánh.
Đã từng có lần anh cùng một nhà khoa học khác bị tách khỏi đoàn, lạc đường vào sâu trong rừng. Lần đó là khi đoàn khảo cổ nhận được tin phát hiện một tàn tích cổ xưa trong rừng rậm Amazon, theo nguồn thông tin nhận được thì đó là nơi một vị "thần" tạo ra để khuếch đại sức mạnh của hắn. Nghe thấy hay ho, anh cũng điền đơn xin gia nhập đoàn, kết quả là nửa đường bị lão khoa học kéo chân sau, mất dấu đoàn khảo cổ. Nhớ lại lúc ấy, trời ơi, lão kia thì chẳng được tích sự gì, còn mấy lần khiến cả anh lẫn lão bị thương, may là anh chỉ sứt xát ngoài da, còn lão thì bị gãy tay. Ngoài ra, kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã của gã bết bát vô cùng, tìm đường, tìm nơi trú ẩn, tìm thức ăn, tìm nguồn nước, nấu nướng,... cái gì cũng đến tay anh.
Thế nhưng tất cả chỉ còn lại trong hồi ức, sau một tuần lăn lội nơi rừng sâu thì anh cũng được đoàn khảo cổ tìm thấy, lão thì được đưa vào bệnh viện gần nhất. Còn tàn tích hóa ra là nơi chiêm tinh chứ chẳng phải nơi khuếch đại sức mạnh gì cả, người đời sau không hiểu nó được xây dựng để làm gì nên thêm thắt một ít, dần dần lệch luôn ra khỏi đường ray sự thật, làm cho đoàn khảo cổ ngã ngửa như xe lật bánh. Hảo lời đồn.
Sau vài lần truy tìm những "lời đồn" mà kết quả thì như nhồn(l*n), trái tim tràn đầy nhiệt huyết của chàng trai trẻ Hoàng Tiến nguội lạnh, anh đã hiểu rằng mình là kẻ lạc loài trong thế giới này, anh cô đơn, chẳng ai có được siêu sức mạnh như anh cả, chẳng ai tồn tại để anh thực sự giãi bày những điều bức bối trong lòng anh. Thôi thì, nếu việc tìm kiếm không có kết quả thì anh còn tiếp tục làm gì nữa, chỉ tổ hoài phí thời gian mà thôi. Anh nên dành thời gian cho người thân, những người bị anh đặt sang một bên suốt những năm tháng tuổi trẻ cho câu hỏi "tôi là ai".
Chẳng biết từ khi nào cô em đáng yêu thuở nhỏ đã trở nên yêu kiều thướt tha và tìm được người đàn ông của đời mình, chẳng biết từ khi nào anh cả thì có con cái đuề huề bên người vợ thông minh tháo vát. Bất giác mới phát hiện, bản thân đã rời đi quá lâu rồi, để tìm kiếm những người giống mình, anh đã vô tình đẩy người thân ruột thịt ra xa thật xa, đó mới là những người giống anh nhất. Giật mình nhìn lại thì mới thấy sao mọi thứ thật xa lạ, mới thấy đây là việc làm ngược đời như thế nào. Nếu anh là kẻ duy ngã độc tôn trong thế giới này, chẳng cần bôn ba bên ngoài tìm kiếm gì nữa. Anh là ai? Anh là người thân của họ, về nhà thôi.
Tỉnh lại từ những hồi ức ấy, thuốc đã được rồi, Hoàng Tiến nhấc nồi thuốc ra khỏi bếp, để nguội rồi uống. Khoảng 30 phút sau khi uống thuốc, anh thay băng vải trên đầu, trên người, đổi lấy cái mới rồi nhẹ nhàng từ từ nằm xuống, tránh cho vết thương bị nứt ra. Nhắm mắt lại, anh nắm thanh kiếm trong tay chìm vào giấc ngủ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
02/06/2022