Chương 54
Edit: Linh Lung
Bên chương trình không ai nghĩ Cố Tư sẽ chịu ăn hết bàn thức ăn đó, đạo diễn cầm một ly nước khoáng đến: "Tổng giám đốc Cố, Tiểu Yến à, chúng tôi vừa mới thêm phần hỏi đáp vừa nãy, phiền hai cậu qua đây quay thêm lát nữa."
Cố Tư uống hết nửa ly nước: "Ừm."
Lục Yến cũng hơi khát, hắn lấy ly nước trong tay Cố Tư, ừng ực uống hết.
... Đều là mùi vị tương cà.
Hắn nhìn người đàn ông trước mắt, mặt anh vẫn như thường, vừa thấy đau lòng vừa buồn cười.
Tổ quay phim mang đến hai cái ghế dựa, hai người ngồi trên đó, thật sự rất gần nhau.
Đạo diễn: "Chúng ta sắp quay xong, đây là lần đầu tiên hai người tham gia chương trình giải trí, mỗi người có thể nói lý do vì sao tham gia chương trình được không?"
Lục Yến: "Thấy thú vị nên tôi tham gia."
Cố Tư: "Muốn đến thôi."
Đạo diễn giật giật khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Hai vị bình thường có sở thích hay hứng thú với thứ gì không?"
Lục Yến: "Ăn, đóng phim, bắn súng, nhiều thứ lắm."
Cố Tư: "Nuôi chó."
"Sếp Cố thật giàu tình cảm, trong nhà chắc nuôi nhiều chó lắm nhỉ?"
Cố Tư mỉm cười: "Nhà tôi chỉ có một con."
"Chihuahua, Ngao Tây Tạng hay Husky?"
Cố Tư: "Chó săn."
Lục Yến bên cạnh nhịn cười cắt ngang: "Còn vấn đề gì khác nữa không?"
Đạo diễn: "Không làm mất thời gian của mọi người nữa, câu hỏi cuối cùng, Sếp Cố vừa nếm xong tay nghề của Lục Yến, mùi vị thế nào?"
Cố Tư gật đầu, khẳng định chắc nịch: "Ăn ngon."
Phỏng vấn xong, xe Từ Phi đã chạy đến nơi ghi hình, đang chờ ở ven đường.
Chào tạm biệt tổ chương trình, hai người chuẩn bị lên xe rời đi.
Đột nhiên phía sau có người hét lớn: "Sếp Cố! Anh Yến! Đợi đã!"
Nhìn lại, một nhân viên bên chương trình chạy tới thở hổn hển: "Xe của hai anh chở thêm hai người nữa được không?"
Lục Yến: "Có thể, sao vậy?"
"Chuyện là vầy... Anh Hứa bỗng dưng không khỏe," nhân viên nói, "Nhưng bây giờ chúng tôi chỉ có một chiếc xe buýt thôi, có thể phiền các anh tiện đường đưa anh ấy đi viện được không?"
Vừa nói xong, Ngô Tiếu Tường đã theo kịp bước chân: "Nhờ hai anh." Phía sau hắn đúng là đang cõng Hứa Trạch.
Hứa Trạch nhe răng trợn mặt dựa vào trên vai hắn, nhìn qua đúng thật là không khỏe.
Lục Yến: "...Lên xe đi."
Từ Phi kiêm chức tài xế nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông chủ anh ngồi ghế phụ lái, động tác lái xe của anh không khỏi chuẩn chỉnh hơn bình thường.
Cố Tư ngồi ở ghế phụ vẻ mặt không tốt lắm, Lục Yến tiến tới tựa đầu vào đệm lót: "Mấy ngày nữa em phải đến thành phố A tham dự liên hoan phim."
Cố Tư đưa tay ra sau, dùng đầu ngón tay sờ cằm Lục Yến, xúc cảm tuyệt vời: "Anh đi cùng em."
"Hứa Phi ngồi một bên nhịn không được nhắc nhở: "Sếp, thứ năm tuần sau anh phải đi Mỹ, một tuần sau mới về."
Cố Tư: "Lùi lại hai ngày."
"Nhưng mà công ty XS bên kia..."
Lục Yến ngắt lời Từ Phi: "Anh cứ đi làm việc đi, đi tham gia lễ trao giải thôi cần chi anh tháp tùng?"
Cố Tư: "Em sẽ nhận giải."
Lục Yến cười nói: "Sao anh biết em nhất định sẽ giành giải?"
Cố Tư ngả ngớn nói: "Sẽ lấy mà."
Hai người cứ tán tỉnh nhau như thế, chẳng bận tâm mấy đến ba người còn lại trên xe.
Hứa Trạch nửa nằm nửa dựa lên người Ngô Tiếu Tường, tay che mông, lỗ tai đỏ hết cả lên: "Tài xế, có thể lái nhanh hơn tí nữa không?! Tôi sắp chết rồi!"
Cố Tư: "Đừng chết trên xe tôi."
Từ Phi bình tĩnh: "Giám đốc Hứa, có tốc độ giới hạn, tôi lái nhanh lắm rồi."
Ngô Tiếu Tường mím môi, hỏi người đang nằm trên người mình: "Khó chịu lắm hả?"
Hứa Trạch gằn từng chữ: "Mông ông đây muốn nổ tung rồi."
"..." Lục Yến ngồi cạnh nhíu mày, "Có thể đàng hoàng tí được không?"
"Không thể," Hứa Trạch nói, "Yến Yến, còn không nhanh đến bệnh viện nữa, anh thực sự chết trước mặt em đấy."
Ngô Tiếu Tường dùng sức ấn mặt Hứa Trạch lên đùi mình, cố gắng ngăn cản anh ta nói: "Đừng nói thế này nữa."
"Còn không phải do cậu?! Tôi đã biết tôi không thể ăn cay, cậu còn cho tôi ăn cái món cay xé ruột xé gan kia, cậu cố ý đúng không?!" Hứa Trạch càng mắng càng hăng, "Ăn thì ăn đến sạch sẽ, không chịu trách nhiệm cũng thôi, còn tính độc chết tôi nữa!!!"
Ngô Tiếu Tường cảm thấy mình vô tội: "Sao tôi biết được anh không thể ăn cay chứ?"
Hứa Trạch quát: "Nhảm nhí, ai làm chuyện đó rồi còn ăn cay nữa? Mông tôi muốn nở cả hoa rồi đây nè cậu muốn xem không!!"
Ba người trên xe nghe đến mê man.
Ngô Tiếu Tường đỏ mặt, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Vậy về sau không ăn."
"Về sau? Còn có về sau!!" Hứa Trạch đau đến nói không lựa lời, "Chỉ biết bản thân mình sướng, tốt xấu gì..."
Anh ta chưa nói xong đã bị Ngô Tiếu Tường bịt miệng lại, chỉ còn lại tiếng "ưm ưm ưm" trong xe.
Đến bệnh viện, Ngô Tiếu Tường nhanh nhẹn cõng Hứa Trạch trên lưng, với với người trong xe: "Cảm ơn."
Hai người đi rồi, Từ Phi cũng rời đi.
Trời đã chập tối, trên đường về nhà Cố Tư đột nhiên nói: "Sau này em cũng bớt ăn cay đi."
"..."
Về đến nhà, Cố Tư đưa cho Lục Yến một tô mì, rồi ngồi trên sofa phòng khách lật tài liệu ra xem.
Lục Yến dựa vào người anh, thích thú ăn mì, sợ làm phiền Cố Tư nên TV trong phòng khách không mở, hắn thấy buồn chán nên quay đầu xem tài liệu với Cố Tư.
Nghe tiếng hút mì rột rột bên cạnh, Cố Tư nói: "Ăn chậm thôi."
"Không," Lục Yến nuốt xuống, "Ăn mì cả đũa bập như thế mới là tôn trọng đầu bếp."
Cố Tư vẫn như cũ lật từng trang, giọng bình tĩnh: "Thích ăn bên dưới của anh hả?"
"Cực kỳ thích," Lục Yến húp miếng nước, nghiêm túc khen ngợi người chăn nuôi, "Ngày mai còn muốn ăn nữa."
Người đàn ông bên cạnh im lặng một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng cười vang lên.
Sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Lục Yến thoạt đầu có hơi bối rối: "?????"
Sau đó hắn lập tức phản ứng lại: "........"
Hắn vô cùng đau đớn: "Anh hư rồi."
Cố Tư: "Em dạy đấy."
Lục Yến xoay người, dùng ta vòng quay cổ Cố Tư: "Vị học viên này vui lòng nộp ít học phí nào."
"Nộp ở đâu," Cố Tư hỏi, "Phòng tắm hay trên giường?"
Lục Yến liếm môi, nóng lòng muốn thử: "Dọn đằng trước đi, mở khóa map sofa thôi nhỉ?"
Nói xong, hắn cúi đầu cắn lên cổ người yêu.
-
Trong nhà hàng, Lâm An và Tiểu Lưu đang xem thực đơn, Tiểu Lưu hỏi: "Anh Yến, anh có muốn ăn gì không?"
"Không cay là được," Lục Yến nói, "Còn lại hai người cứ chọn tùy thích."
Lâm An hỏi: "Ngày kia phải đến liên hoan phim, bản thảo bài phát biểu nhận giải em đã chuẩn bị xong chưa?"
Lục Yến nói: "Không."
"Không?" Lâm An mở to mắt., "Đừng nói là tới đó em tính ngẫu hứng phát huy nhé?"
Lục Yến: "Nếu em không đoạt giải, vậy việc chuẩn bị của em thành công cốc rồi?"
Lâm An: "Anh trai của tôi ơi, chẳng lẽ em không biết em đang là ứng viên hàng đầu hả?"
Lục Yến tất nhiên biết mình là ứng viên sáng giá nhất cho vị trí Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cũng không phải không có chuẩn bị gì, hắn đã nghĩ sẵn mọi thứ trong đầu vô số lần.
Đây có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn tranh giành chiếc cúp này, không ai để tâm đến nó hơn hắn cả.
Nhưng hắn cũng không phải kiểu tự tin mù quáng.
Đời nhiều biến cố như vậy, ai biết được cuối cùng có vui mừng được hay không?
Lần này đến thành phố A, Lâm An và Tiểu Lưu nhất định đi cùng, vé máy bay cho ba người đã đặt xong, bữa cơm trưa hôm nay để bàn chuyện khác.
Lâm An: "Nếu đoạt giải, phải ở lại đó ba ngày, vì sẽ có buổi phỏng vấn độc quyền với một tạp chí hợp tác với bên phía liên hoan phim. Chiều mai 1 giờ anh sẽ đi trước ra sân sân bay chụp vài bức ảnh đi sân bay để đăng lên Weibo– em có biết bao lâu rồi em không có ảnh chụp đi sân bay không hả?"
"Còn nữa, hợp đồng làm đại diện cho bên đồng hồ của em sắp hết, nếu lúc đó nhận được cúp thì phí làm người đại diện chúng ta có thể nâng lên cao một tí."
Lục Yến: "Chuyện làm đại diện bên kia từ từ đã, không vội."
Lâm An hỏi: "Vì sao? Nếu không phải do rất bận thì bọn họ còn muốn ngày mai ký gia hạn hợp đồng luôn đấy."
Lục Yến nói: "Cứ để đó đi, dù sao hợp đồng cũng còn nửa tháng."
Lâm An trầm giọng nói: "Được rồi, một hai tuần cũng không vội."
Ăn bữa cơm xong, Tiểu Lưu đứng dậy: "Anh Yến, em đưa anh về."
Lục Yến: "Đến trung tâm thương mại một chuyến."
Lúc trước xảy ra chuyện, đồ đạc cho nhà mới vẫn chưa mua.
Trong trung tâm thương mại, Lục Yến vừa đi dạo vừa chụp hình gửi Cố Tư.
"Thấy đèn bàn này thế nào?"
"Tủ quần áo này cũng ok, bên trái để đồ anh, bên phải để đồ em."
"Bàn làm việc mua lớn sẽ tiện hơn, thích kiểu dáng này không?"
Nửa tiếng sau, Cố Tư chậm rãi trả lời.
"Đang họp."
"Đèn bàn cũng được, tủ quần áo không tệ, bàn làm việc nên mua lớn hơn."
Lục Yến cười đáp: "Trả lời muộn quá, em mua rồi."
Lục Yến thực sự không ngờ rằng có một ngày hắn dạo trung tâm thương mại cả buổi chiều.
Điền đầy đủ địa chỉ giao hàng đến nhà mới hắn hài lòng trở về căn hộ.
Hai giờ sáng, Lục Yến nhận được điện thoại của Từ Phi.
Giọng Từ Phi có hơi gấp gáp: "Anh Lục, bây giờ anh có thể đến bệnh viện được không?"
Lục Yến lập tức tỉnh ngay, vốc nước rửa mặt, cầm lấy chìa khóa vội càng ra ngoài.
Từ Phi nhìn thấy hắn bèn đứng dậy: "Anh Lục, bác sĩ nói sếp không sao, nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu: "Tự dưng lúc nãy anh ấy ngã ngửa ra, nằm ngay đơ, làm tôi hoảng quá... Quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Nghe được hai câu này, Lục Yến thở phào nhẹ nhõm: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Họ bảo là mệt nhọc quá độ," Từ Phi nói, "Thật ra mấy ngày trước khi quay chương trình ông chủ đã không được nghỉ ngơi đủ rồi. Vì để giành ra ngày trống đó, sếp đã sắp xếp thời gian họp rất sát nhau, mấy ngày gần đây càng không phải nói... Anh Lục cũng biết mà."
Lục Yến hỏi: "Dự án lần này của công ty rất quan trọng sao?"
Từ Phi gật đầu: "Cực kỳ quan trọng."
Dự án quan trọng như vậy mà trước đó còn muốn dời lại hai ngày mới bay sang Mỹ, chỉ vì muốn cùng hắn tham gia liên hoan phim?
Trong lòng Lục Yến khẽ rung động: "Phiền cậu quá, cậu về đi, tôi trông anh ấy là được rồi."
Sau khi Từ Phi rời đi, Lục Yến ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, đưa tay sờ trán người yêu.
May mắn thay, ngoại trừ sắc mặt hơi kém ra, nhiệt độ cơ thể anh vẫn bình thường.
Lục Yến đã bay sạch cơn buồn ngủ, hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông ngủ say, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chai dịch đang truyền.
Hơn một giờ sau, người đàn ông ấy tỉnh.
Cố Tư mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng xóa, vẫn chưa phản ứng kịp.
Sau đó anh nghiêng đầu qua, bắt gặp ánh mắt của Lục Yến.
Lục Yến thấy anh tỉnh, vừa hay chai truyền dịch cũng sắp cạn, hắn bấm chuông gọi điều dưỡng.
Sau đó quay người lại cười hỏi: "Đường đường là ông chủ của một công ty lớn, thế mà mệt đến xỉu, người ta biết thì mất mặt lắm biết không?"
Cố Tư nghe xong cũng cười, môi hơi trắng bệch, thừa nhận: "Mất mặt."
Hết chương 54.
|||