Edit: Linh Lung
Hắn vuốt vuốt tóc vài cái, cẩn thận đứng dậy.
Điện thoại đã rất cũ, số hiển thị bên trên không rõ ràng lắm.
Lục Yến thấp giọng: "Ai đó?"
Phía bên kia rất ngạc nhiên, mãi một lúc lâu mới phát ra tiếng.
"Sao anh lại ở phòng của anh Tư?"
Là giọng của Lâm Thanh, Lục Yến cười hừ một tiếng: "Có chuyện gì không?"
Lâm Thanh khẽ cắn môi: "Anh nói anh Tư nhận điện thoại đi."
Hôm nay bộ phận PR gửi nội dung tuyên truyền cho cậu ta, thuận miệng kể lại những chuyện đã xảy ra trong phòng họp, thế nên cậu ta mới biết được Cố Tư đang ở phim trường.
Vẫn như mọi khi, số của Cố Tư không gọi được, cậu ta chỉ có thể chạy tới quầy lễ tân, bỏ không ít tiền mới biết được Cố Tư ở phòng nào. Vốn dĩ định đến thẳng phòng tìm anh nhưng lại bị Trần Lập cản lại, nói rằng vì gần đây xung quanh khách sạn có rất nhiều phóng viên, bảo cậu không nên làm phát sinh thêm những chuyện không đáng.
Bây giờ lại nghe thấy Lục Yến đè thấp giọng, cậu ta chỉ muốn lao lên đạp cửa xông vào.
Lục Yến: "Anh ấy ngủ rồi."
Lạch cạch.
Bên kia đầu dây cúp rất nhanh.
"Ai gọi tới thế em?"
Lục Yến quay đầu, phát hiện Cố Tư đã tỉnh.
"Lâm Thanh."
Cố Tư khẽ cau mày, anh đứng dậy lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, uống hai hớp, mắt vẫn nhìn vào TV: "Mấy ngày nay tôi không được nghỉ ngơi nhiều, nên vô tình ngủ quên mất."
"Leng keng —"
"Leng keng leng keng keng keng —"
Chuông cửa vang lên liên tục.
Hai người đều đoán được ai đến, Lục Yến ngồi lại sô pha, tiếp tục cầm lọ rau muối lên, tiện tay cầm lấy điều khiển, đổi qua kênh khác.
Cố Tư để chai nước khoáng xuống, mở cửa, giọng nhàn nhạt: "Chuyện gì?"
Lâm Thanh thấy Cố Tư chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài, lại còn bị nhăn vài chỗ, mắt đỏ au. Cậu ta cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương: "Anh Tư, có phải em làm gì chọc anh giận không ạ?"
"Không có."
"Vậy tại sao anh lại bỗng nhiên thay đổi?" Lâm Thanh nói đến chỗ này, giọng bỗng nhiên rống lên, "Có phải bởi vì lần trước em đi tìm người mẫu kia, làm anh tức giận không?"
"Anh Tư, anh không biết đâu, người mẫu kia bẩn lắm, leo lên giường của nhiều người rồi, em cũng chỉ là lo lắng ..."
Lâm Thanh không nói thêm nữa, cậu ta giương mắt, Cố Tư nhìn cậu ta, trong mắt anh chẳng có bất kỳ cảm xúc gì.
Thấy Lâm Thanh nói xong, Cố Tư nói: "Nói xong thì đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Giọng điệu không cho phép phản bác lại.
Lâm Thanh đi rồi, Cố Tư ngồi lại bên cạnh Lục Yến, với lấy điều khiển từ xa, bật lại kênh vừa nãy.
Lục Yến nghiêng đầu nhìn anh, lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn mới phát hiện mắt Cố Tư đầy tơ máu.
Hắn không nhịn được mà nói: "Đi ngủ đi."
Cố Tư thực sự mệt mỏi, anh hơi hơi dựa vào người Lục Yến: "Vậy còn em?"
Hành động thân mật tự nhiên và trọng lượng thình lình xuất hiện làm Lục Yến đỏ tai, hắn ho nhẹ một tiếng, trả lời rất tự nhiên: "... Tôi xem TV."
Điều đó có nghĩa là sẽ không đi. Cố Tư đứng dậy, mỉm cười nói: "Anh đi ngủ một lát."
Nói xong, vươn tay xoa nhẹ đầu Lục Yến: "Tới giờ cơm chiều gọi anh."
Lục Yến như đi vào cõi thần tiên giữa ban ngày, đến khi âm báo Wechat vang lên mới kéo tâm trí hắn về lại.
Là Lâm An nhắn tới: "Em ở đâu đó, sao không ở phòng?"
Lục Yến chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, trả lời: "Ở phòng của Cố Tư, làm sao vậy anh?"
"????"
"Hai người ở bên nhau rồi sao?"
"Không."
Lâm An gửi liên tiếp mấy cái meme "Tôi không tin", rồi mới nói chuyện chính: "Có vài kịch bản, anh xem qua thấy cũng được, nên lấy cho em."
Lục Yến chống cằm, trả lời: "Đẩy hết."
Lâm An: "Dứt khoát như vậy? Không xem một chút?"
Lục Yến: "Không xem, không có thời gian quay."
Lâm An khó hiểu hỏi: "Em quay xong Chiến Ca thì đâu có lịch trình gì nữa?"
Gã nói tiếp: "Quảng bá cho Chiến Ca thì còn lâu, lỡ có trùng thì xin đoàn phim nghỉ vài ngày cũng được mà."
Lục Yến không thèm suy nghĩ thêm: "Không xem, kịch bản gần đây giúp em đẩy hết, chờ em theo đuổi được Cố Tư thì bàn lại."
.....
Lâm An: "[Anh da đen mặt dấu chấm hỏi.jpg]"
–
Cố Tư bị điện thoại đánh thức, anh cầm lấy di động thì thấy đã 8 giờ.
Anh ngồi dậy, xác định Lục Yến vẫn còn ở sô pha xem TV, mới chậm chạp nghe điện thoại.
Trần Nhất Minh bên kia rất ồn ào, vì để Cố Tư nghe rõ, hắn ta hét lên: "Này! Cậu đang ở thành phố J hả?"
Cố Tư không kiên nhẫn kéo điện thoại để ra xa: "Ừ."
"Sao giọng yếu thế, suy thận hả?" Trần Nhất minh cười hì hì nói, "Mối làm ăn kia nói chuyện hơn nửa tháng rốt cuộc cũng thành công, ra đây đi, tớ mời cậu uống rượu. Mấy thứ khác ở thành phố J không ra gì thật nhưng quán bar thì ok lắm, người ở bên trong cũng được."
"Không đi."
"Đi mà, đến lúc đó tớ bảo tài xế đưa cậu về."
Cố Tư chậc một tiếng: "Không đi." Nói xong muốn cúp máy luôn.
"Này, từ đã," Trần Nhất Minh bên kia đã đổi qua nơi yên tĩnh, "Đêm nay quán bar này mở party GAY chỉ một đêm duy nhất, toàn là cực phẩm, cậu có biết nó nổi tiếng thế nào không? Cậu thật sự không tới?"
Cố Tư khẽ nhướng mày, nhìn lướt qua ót Lục Yến. Lục Yến như cảm nhận được ánh mắt anh, bỗng nhiên quay đầu, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
Cố Tư hỏi: "Gần đó có gì ăn không?"
"Ăn?" Trần nhất Minh đi ra cửa nhìn xung quanh, "Có vài quán ăn."
"Ở đâu?"
Trần Nhất Minh cười: "Tớ gửi định vị cho cậu!"
Cúp điện thoại, giọng Cố Tư khàn khàn nói: "Sao không gọi anh dậy?"
Lục Yến: "Nhìn anh rất mệt."
Cố Tư đứng dậy rửa mặt, đi đến bên người Lục Yến nói: "Đi ra ngoài không?"
Lục Yến còn ngồi, ngửa đầu nhìn anh: "Đi ăn cơm hả?"
Cố Tư ừ một tiếng: "Đi ăn chút gì đó, rồi đến quán bar."
"Quán bar?"
"Trần Nhất Minh nói có cái quán bar tối nay mở tiệc, em có muốn đi không?" Cố Tư hỏi, "Không muốn thì chúng ta không đi."
"Đi chứ, vì sao lại không đi," Lục Yến đang lo không có cơ hội để tán tỉnh Cố Tư một chút mà, nghe xong vội đem rau muối cất đi, "Đi thành phố à, vậy để tôi đi thay quần áo đã."
Cố Tư trong mắt mang theo ý cười: "Ừ, che kín một chút."
Tới thành phố, hai người tùy tiện ăn cơm rồi đến đến quán bar.
Quán bar thoạt nhìn không phải dạng bình thường, bên ngoài lúc này đậu toàn siêu xe.
Trần Nhất Minh nhìn thấy họ bèn đi lên đón. Hắn ta nhìn phía sau Cố Tư: "Tiểu Yến Yến cũng đến sao!"
Cố Tư dùng khuỷu tay đẩu đầu anh ta ra sau một cách thiếu kiên nhẫn.
Lục Yến cười nói: "Đúng vậy, tôi không được mời mà tự đến."
Trần Nhất Minh cười hai tiếng, vội nói: "Ai, đừng nói như vậy, anh mà biết em rảnh thì anh là người đầu tiên gọi em đến đó. Đi, chúng ta vào trong thôi, bên trong náo nhiệt lắm."
Mới vừa đi vào, Lục Yến đã bị âm nhạc bên trong đinh tai nhứt óc.
Bên ngoài khách sạn trang hoàng lộng lẫy, bên trong cũng không sơ sài, đèn neon liên tục chiếu sáng khắp nơi. DJ đứng trên cao để điều khiển bầu không khí. Không gian tràn ngập mùi thuốc lá và rượu, theo đó là những người đàn ông lắc lư cuồng nhiệt theo âm nhạc.
Đúng, tất cả đều là đàn ông.
Xuyên qua đám đông đi đến quầy bar, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Yến, Trần Nhất Minh vỗ vai hắn, dõng dạc giải đáp: "Quán bar hôm nay mở party GAY!"
Âm nhạc quá lớn, Lục Yến không nghe rõ: "Cái gì?"
Trần Nhất Minh muốn lại gần một chút, nhưng bị một bàn tay to trực tiếp đè trán hắn ta lại.
Trần Nhất Minh bị đẩy ra, mặt không phục: "Cậu đừng quấy rầy tớ với Tiểu Yến..."
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã im bặt.
Hắn ta thấy cái người bạn luôn đối xử với mọi người lạnh lùng, hung dữ, đang kề miệng sát tai Lục Yến, trên môi nở nụ cười, không biết đang nói chuyện gì.
Lục Yến cũng sững sờ.
Bởi vì Cố Tư thực sự đến quá gần, bờ môi lúc đóng lúc mờ, nhẹ nhàng quét qua vành tai hắn.
... Mềm quá.
Giọng anh mang theo từ tính: "Quán bar này tối nay mở tiệc GAY."
Lục Yến ngơ ngác gật đầu, nhẹ nhàng ồ một tiếng, mặc kệ Cố Tư có nghe thấy hay không.
Một vài chai rượu đã được mở sẵn đặt lên bàn, Lục Yến chịu đựng cơn nóng hừng hực trên lỗ tai mình, đưa tay muốn lấy chai rượu.
Cố Tư giữ chặt hắn, lắc đầu bảo hắn không thể uống.
Nhưng mục đích tối nay của Lục yến đến là để mượn rượu để tăng thêm can đảm.
Hắn mặc kệ, học theo Cố Tư lại gần tai anh: "Không phải bụng đói, chỉ uống một ít không sao đâu."
Cố Tư thở dài, giơ một ngón tay, Lục Yến như hiểu được ý, mỉm cười bưng rượu lên uống.
Trần Nhất Minh ngồi ở đối diện xem đến ngu người, hai cái tên này đang làm gì thế?
Lúc này, âm nhạc trong quán bar bỗng nhiên thay đổi, nhịp điệu mạnh mẽ làm người ta không nhịn được lắc lư người theo nhạc, Trần Nhất Minh cũng không thèm quan tâm đến chuyện của hai người trước mặt, hắn ta đứng dậy hô: "Tiểu Yến, biết nhảy không?"
Lục Yến nhìn mọi người đang chen chúc trên sàn nhảy nóng lòng muốn thử, theo bản năng nhìn qua Cố Tư một cái.
Các đường nét trên khuôn mặt của Cố Tư theo nét lập thể, bị ánh sáng chiếu vào, càng thêm đẹp mắt, anh nhìn ánh mắt dò hỏi của Lục Yến, khẽ cười gật đầu.
Trần Nhất Minh thầm nghĩ, nhân viên dạo này tốt ghê, đi quẩy nhạc còn phải xin phép ông chủ.
Hai người không hướng vào bên trong đám đông mà chỉ đứng bên ngoài đám đông.
Lục Yến hiếm khi được nhảy, hơn nữa âm nhạc do DJ tạo nên lại rất sôi động, đứng bên ngoài sân khấu không nhịn được mà giơ tay lên, uốn lượn cơ thể theo đám đông.
Hắn mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, vạt áo không dài, chỉ mới giơ tay, vòng eo trắng nõn rắn chắc thấp thoáng như ẩn như hiện, cảnh đẹp ý vui thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhảy nhảy một hồi, không tự giác đi vào giữa đám đông.
Không khí trong quán bar vốn đã không tốt, càng vào giữa đám đông không khí càng ngột ngạt, Lục Yến nhíu mày lại, vừa định rời đi thì cảm thấy có thứ gì đó đang cạ vào người.
Người đàn ông đứng ở phía trước hắn... đang cạ mông vào cậu.
Cảm giác được Lục Yến ngừng lại, cậu trai phía trước xoay người, trên mặt mang theo nụ cười ái muội, dựa lại càng gần, đưa tay muốn sờ ngực hắn.
Thấy Lục Yến lùi lại phía sau, chàng trai nghiêng đầu, vẫn nở nụ cười: "Em tuyệt lắm đó."
Nói xong xoay người lại, lại dùng mông cạ Lục Yến tiếp.
Lục Yến: "..."
Hắn xoay người muốn đi, không ngờ bị chàng trai trẻ kia từ phía sau vòng tay ôm lấy eo.
"Che kín như vậy, anh xấu lắm hả?" Nói xong, cậu chàng bỏ thêm câu, "Không sao cả, em rất vừa ý dáng người của anh, kỹ thuật tốt là được."
Lục Yến gỡ tay cậu ta ra: "Cậu tìm người khác đi."
"Sẽ tìm không có," cậu chàng nhìn bóng dáng Lục Yến, nói thầm, "Nhất định là kẻ vô học, uổng phí cho cái dáng người này."
Lúc Lục Yến đi ra, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn chưa từng tham gia party GAY, đây là lần đầu tiên bị đàn ông cạ như thế.
Hắn phủi phủi quần áo bị nhăn nhó, định quay lại quầy bar thì phát hiện một người đàn ông đang đứng bên cạnh Cố Tư.
"Em sẽ không lấy tiền của anh, đi không?" Người đàn ông hai tay chống cằm, nhìn ánh mắt Cố Tư, nhẹ giọng nói.
Cố Tư không nói lời nào, thậm chí không thèm nhìn người nọ. Đôi mắt vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trên sàn nhảy.
Khi Trần Nhất Minh trở về, tình cờ gặp Lục Yến, nhìn theo ánh mắt của Lục Yến, hắn ta không nhịn được cười: "Mỗi lần anh đến quán bar với cậu ấy, đều có thể gặp vài người đến bắt chuyện với tụi anh, tất cả đều hướng về cậu ấy, không thèm để ý tới anh, em xem có tức không?"
Thấy hắn không nói gì, anh ta lại nói: "Đừng lo lắng, lát nữa nhất định sẽ có người tới nói chuyện với em..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì người trước mặt đã rời đi.
Chỉ thấy Lục Yến sải bước đến trước mặt Cố Tư, nắm lấy cổ áo anh.
Sau đó, hắn tháo khẩu trang của mình ra, ngửa đầu lên hôn anh.
—-
Tác giả có điều muốn nói:
Về chuyện ngửa cổ lên, nhiều quán bar có ghế ngồi rất cao.
Hết chương 26.
Linh Lung:Bất ngờ chưa, tui cũng bất ngờ, vì tui nhớ chương 27 mới hôn, ai gì chương 26, lạy luôn, chả nhớ gì cả. Làm tới đây lú luôn, vì đang định đố mọi người ai tấn công trước ý, sầu...