Editor: Linh Lung

Hứa Trạch: "Sao anh lại ở đây?"

Cố Tư cười nhạo một tiếng, không nói gì, Từ Phi đang đứng phía sau trả lời: "Là quý công ty gửi thư mời cho sếp Cố."

"Vớ vẩn! Ai muốn mời anh chứ!" Giọng nói của hứa Trạch không lớn nhưng người xung quanh đều nghe rõ mồn một.

Việc bên đấy đào mất Lục Yến anh ta đã ghim trong sổ báo thù, đừng nói công ty quản lý của Cố Tư địa vị bây giờ không cao lắm, cho dù Danh Thắng có nổi tiếng đi nữa anh ta cũng sẽ không mời Cố Tư, kẻ phá hỏng chuyện tốt của mình.

"Vừa vặn tôi cũng không muốn tham gia bữa tiệc này," Cố Tư trên mặt mang theo ý cười nhưng cả người lại toát lên vẻ không thân thiện cho lắm, anh nắm lấy cổ tay Lục Yến, động tác không nặng không nhẹ thong thả cực kỳ.

Mà Lục Yến bị dắt đi có chút ngốc, còn không có phản ứng lại đây, ngơ ngác để Cố Tư dẫn đi.

"Tổng giám đốc Cố xin dừng bước! Sếp Cố xin dừng bước!" Một giọng nói hơi khàn vang lên, một người đàn ông trung niên đi tới thở hổn hển giống như đã vội vàng đi tới, đứng bên cạnh Cố Tư cười nói: "Sao sếp Cố muốn đi rồi? Bữa tiệc tối nay vẫn chưa bắt đầu mà."

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông, Hứa Trạch có chút bất mãn nhỏ giọng nói: "Ba..."

"Làm sao? Bữa tiệc sắp bắt đầu con còn dong dong dài dài lãng phí thời gian ở đây?" Ba Hứa nhíu mày nói, "Vị này chính là Tổng giám đốc Cố, con đã chào hỏi sếp Cố cưa?"

Âm lượng của ông ta khống chế rất tốt ngoại trừ vài người ở gần ông ta những người khác đều không nghe rõ. Ba Hứa lăn lộn nhiều năm trong cái vòng này tất nhiên biết phải nói như thế nào để người ta cảm thấy thoải mái khi nghe nhất mà không để mất mặt mũi mình.

Cảm nhận được ba mình không vui Hứa Trạch cụp mắt xuống, lén lút trợn mắt: "Tổng giám đốc Cố."

"Cậu là ai thế?" Đương nhiên Cố Tư không định cho Cố Trạch mặt mũi, khinh thường mà nhướng mày, tay vẫn nắm chặt cổ tay Lục Yến, tựa hồ chuẩn bị rời đi.

Ba Hứa lập tức cười nói: "Nó là con trai tôi, Hứa Trạch."

Cố Tư muốn mở miệng nói lẫy bỗng nhiên cảm thấy bàn tay mình đang cầm hơi run.

Anh quay đầu qua, người đàn ông bên cạnh không có nhìn anh mà nói với cha Hứa: "Bữa tiệc sắp bắt đầu, hai vị sếp Hứa đây không cần đi chuẩn bị gì sao?"

Ba Hứa vội gật đầu: "Đúng đúng, chỗ ngồi của sếp Cố tôi đã sắp xếp rồi, sẽ có phục vụ đưa anh đến đó. Chúng tôi đi trước để chuẩn bị đây lát nữa gặp sau."

Sau khi nhận được cái gật đầu của Cố Tư, ba Hứa kéo Hứa Trạch vội vàng đi đến hậu trường, quần chúng xung quanh hóng hớt trò hay nãy giờ ăn ý thu lại tầm mắt, làm như không nhìn thấy gì tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Hứa Trạch thấy ba mình khom lưng cong gối với một người hậu bối, anh ta không khỏi nghẹn khuất: "Ba, sao ba lại tỏ ra khép nép với Cố Tư như vậy!"

Ba Hứa lạnh lùng nhìn anh ta: "Cố Tư là người anh có thể đắc tội hả? Anh cũng không xem bố người ta là ai!"

Ban đầu ông ta gửi thư mời đến Cố Tư chỉ để thử vận may, ai biết được người kia thật sự đến, kết quả con trai ông ta thiếu điều đuổi vận may đi.

"Không phải anh ta với cha mình bất hòa sao? Miếng đất Danh Hàng kia..."

"Cho dù không hòa hợp đi nữa thì họ vẫn là cha con. Bây giờ nhìn họ như nước với lửa nhưng nếu ai đó thật sự đụng đến Cố Tư, anh cứ đợi xem Cố Quốc Trung lột da người nọ thế nào," Ba Hứa hừ lạnh một tiếng, đập cái bốp vào đầu Hứa Trạch, "Hơn nữa, tôi cũng không dám chọc vào Cố Tư, người ta kiếm một tuần hơn anh kiếm một năm! Đừng có đi chọc Cố Tư cho tôi nghe không?"

Hứa Trạch xoa xoa đầu, trề môi lẩm bẩm: "Biết rồi."

Vốn dĩ anh ta cũng không muốn đối đầu với Cố Tư, anh ta chỉ một lòng hướng về Yến Yến bé nhỏ nhà anh ta mà thôi?

Cha Hứa có thể đạt được thành công trong giới kinh doanh đầy nhân tài, tất nhiên ông ta không thể chỉ giỏi kinh doanh mà còn rất giỏi làm người.

Ông vừa đi khỏi đã sắp xếp xuống dưới, vị trí của Lục Yến được dời đến bên người Cố Tư, tỏ vẻ rất tiếc vì chỗ của Lục Yến đã bị vị nữ minh tinh nọ ngồi mất, hy vọng hắn có có thể hiểu được.

Người ta đã nghĩ lý do hợp lý đến mức đó Lục Yến còn có thể nói gì nữa, hắn ngồi xuống chỗ mình mắt nhìn thẳng, mọi người trong bàn đều cười nói chuyện phiếm hầu như không ai động đũa, chỉ có mỗi hắn yên lặng ăn.

Khi cha Hứa bắt đầu bài phát biểu của mình, hắn lịch sự dừng đũa lại, phát biểu vừa kết thúc hắn lại cầm đũa ăn tiếp.

Ở phía bên kia của Lục Yến là một ngôi sao nữ, trước mắt là diễn viên chủ lực của Tinh Ngu, vừa mới được phong là một trong bốn tiểu hoa đán, tuy là tiểu hoa đán nhưng chỉ mới ra mắt chưa được ba năm, độ nổi tiếng vẫn kém so với Lục Yến, hai người chưa từng hợp tác với nhau lần nào, tự nhiên cũng không thể quen thuộc với nhau.

Sau khi trên sân khấu đã phát biểu xong, nữ diễn viên chú ý đến hành động của Lục Yến, cô thò người qua gần, cười nói: "Anh Yến ăn ngon quá, làm em nhìn cũng muốn ăn theo."

Lục Yến chớp mắt: "Thèm thì ăn thôi."

"Gần đây em đang kiểm soát cân nặng," nữ diễn viên nói xong, nhìn quét qua một lượt dáng người Lục Yến, "Anh Yến, em thấy anh ăn nhiều nhưng lại không hề béo, anh làm sao hay thế, anh thường đến phòng tập ạ?"

Lục Yến cười cười, nói thật: "Tôi không có đi phòng tập nhiều lắm."

Gần đây hắn quay cảnh đánh nhau, lượng calo tiêu thụ kinh người, muốn béo cũng không béo nổi, gầy xuống nữa thì điện ảnh quay xong chắc chịu không nổi.

"Ôi, hâm mộ anh quá! Anh Yến không thích ăn tôm cua sao, em nhìn nãy giờ anh cũng chưa đụng vào hai món này."

Vị tiểu hoa đán này thật ra là một fan của Lục Yến, tuy rằng trước đây họ chung công ty nhưng cũng không có giao lưu gì mấy, bây giờ thần tượng đang ngồi bên cạnh mình, cô nàng thật sự nhịn không được mà chú ý nhiều hơn, cùng nói nhiều thêm vài câu.

Lục Yến cười nhẹ: "Lười bóc."

Vừa dứt lời, một cái chén được đặt trước mặt hắn, bên trong đựng đầy những con tôm đã được lột vỏ, non nửa bát."

Cố Tư không ngẩng đầu lên, đặt một con cua lớn đặt lên dĩa, lại bắt đầu bóc vỏ, "Tôm đừng ăn nhiều qua, thương tì."

Lục Yến: ".....Cảm ơn."

Một bàn người ở đó: ....

Bọn họ hình như đã phát hiện ra một chuyện khó tin???

Những người ngồi cùng bàn đều tự giác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một câu cũng không hỏi nhiều.

Sau khi ăn xong, Lục Yến đi vào WC.

Lúc đang rửa tay, phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa nhẹ, là tiếng WC bị khóa trái cửa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Trạch đang đứng cạnh cửa ở trong gương.

Hứa Trạch chưa kịp nói thì Lục Yến đã quay lại: "Hứa Trạch, anh không cảm thấy phiền à?"

"Yến Yến, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?" Hứa Trạch bĩu môi, "Một năm trước, chính tại trong WC này, em vừa mở miệng, anh đã thích em ngay."

Người anh em, tôi hẳn là không thở dài nhỉ???

Lục Yến nhịn không được vươn tay khẽ thở dài, ừm, mùi tôm.

Thấy Lục Yến không nói lời nào, Hứa Trạch còn tưởng trong lòng hắn đã dao động, vội vàng nói tiếp: "Em còn đến đây, có phải em còn nhớ rõ ngày hôm đó không?"

"Câm mồm anh lại, con mẹ nó tầng này chỉ có mỗi cái WC này thôi đấy." Lục Yến dựa vào bồn rửa mặt, nói với vẻ mặt hung tợn.

"...."

Hứa Trạch cắn môi quyết định thay đổi thế công kích khác, "Thật ra, có lẽ tình cảm của anh dành cho em không phải tình yêu, là vì cầu mà không được nên sinh ra chấp niệm."

"Ồ."

"Vì vậy, em cho anh chịch một lần thôi, có được rồi, có lẽ anh sẽ không có không buông tha em," Hứa Trạch bắt đầu có những suy nghĩ không giống người thường, "Sau đó anh sẽ không quấn lấy em nữa, như thế với chúng ta đều tốt, hơn nữa kỹ thuật của anh tốt lắm, em sẽ không đau đâu."

Lục Yến: "..."

Lục Yến: "Anh nói cái gì?"

Hứa Trạch: "Anh nói..."

Lục Yến đột nhiên đến gần Hứa Trạch: "Anh muốn chịch tôi?"

Hứa Trạch vội gật đầu không ngừng, ngoan ngoãn nói: "Đúng đúng, một lần là đủ!"

Lục Yến cười ha hả, đột nhiên cầm lấy cây lau nhà ở phía sau cửa, rắc một tiếng cây lau nhà bị tách ra.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó anh vậy mà dám có ý nghĩ muốn chịch tôi?!"

Tiếp theo đó, trong WC truyền đến vô số tiếng kêu la thảm thiết.

Hết chương 20.

Linh Lung: Anh Tư vẫn không nghĩ em Yến giận ảnh, bóc tôm cho người ta như đúng rồi luôn. Mình không thích Hứa Trạch nên 5 chương ngoại truyện về CP Hứa Trạch với người khác mình không có làm, mọi người ai thích thì chịu khó đọc CV nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play