Editor: Linh Lung

"Pằng —"

"Pằng —"

Sau vài âm thanh, Lục Yến thở phào nhẹ nhõm, tháo tai nghe ra khẽ liếc nhìn kết quả trên bảng thành tích.

"Đến đây lâu rồi thế mà tay vẫn chưa luyện ra." Ông chủ trường bắn tiến lại đưa cho hắn một chai nước khoáng.

"Thời gian trước có chút việc."

Trường bắn hôm nay không có mấy khách hàng, người xung quanh đều nhìn chằm chằm mục tiêu nên chẳng cần lo chuyện Lục Yến bị phát hiện. Ông chủ cũng rảnh rang ngồi trên ghế bên cạnh.

Nửa giờ đã qua, Lục Yến vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

"Sắp một tiếng rồi, nghỉ ngơi chút nào." Ông chủ nhìn chai nước khoáng chưa được mở ra nói.

Lục Yến tháo tai nghe xuống: "Còn ngăn cản khách hàng chi tiêu?"

"Tôi sợ mắt cậu sẽ bị đau vì bắn quá lâu," ông chủ nhìn thành tích của hắn, vẫn là người nghiệp dư xuất sắc như xưa, "Cậu nói tài bắn súng của cậu tốt như vậy, thời điểm đóng phim bắn cung có phải không cần chỉnh sửa hậu kỳ nhỉ?"

Lục Yến cười nhẹ: "Không phải chuyên môn của anh sao? Thế bắn súng với bắn cung có thể giống nhau không."

"Còn không phải anh chọc cậu à, nhìn cậu bắn lâu như vậy, giỡn chút cho cậu thả lỏng tâm trạng, sao, tâm trạng tốt hơn chưa?"

Lục Yến dứt khoát nói: "Tốt hơn."

"Vậy cậu tới đúng chỗ rồi," ông chủ búng tay một cái, "Tâm trạng không tốt thì lại đây bắn chíu chíu chíu một hồi tuy rằng không thể giải quyết chuyện gì nhưng lại có thể trút hết cơn giận ra."

Vừa dứt lời, một khách hàng bước vào cửa, ông chủ vội vàng bước đến quầy, trước khi đi còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ: "Hơn nữa học bắn súng còn có chỗ có ích mà — ờ, chẳng hạn như ném phi tiêu trong quán bar?"

Lục Yến cười khẽ một tiếng, mang lên tai nghe bắt đầu một vòng bắn mới.

Hắn không biết liệu tập bắn súng có ảnh hưởng gì đến việc ném phi tiêu hay không, nhưng lúc hắn quăng chai rượu quả thật rất chính xác.

Khi tính tiền, ông chủ cười tủm tỉm nhận lấy thẻ hội viên của hắn: "Gía cả hôm nay gấp ba ngày thường, lần tới tâm trạng không tốt nữa thì cứ tới tìm anh nhé."

"Anh biết cách chào hàng quá." Lục Yến cười, đang định dùng di động thanh toán thì phát hiện trên điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lâm An.

Vừa mới gọi qua, bên kia đã bắt máy: "Cuối cùng em cũng nghe máy."

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Tụi anh ngồi chờ ở nhà em gần nửa tiếng rồi đại ca ơi, em quên ngày mai còn có bữa tiệc tối hả, mang mấy bộ lễ phục em cần thử đến đây. Kết quả không ai ở nhà, em đi đâu thế? Có mang khẩu trang kính râm không vậy? Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Lâm An lại oanh tạc một lần nữa, Lục Yến không chịu nổi cái giọng oan oan của gã, dời điện thoại rời đi bên tai: "Em sắp về nhà rồi, anh vào trong đợi em, mật khẩu là 199011."

Hắn nói xong, hồi lâu vẫn không nhận được phản hồi, nhìn lại thì ra điện thoại không chịu đựng được nữa đã tự động tắt nguồn.

Lâm An và Tiểu Lưu khóc như hai đứa trẻ 150 kg khi thấy cửa thang máy mở ra, lễ phục đều là tài trợ, món nào món nấy giá cả xa xỉ, sợ quần áo có nếp nhăn gã ngay cả ngồi xổm cũng không dám ngồi, hai tay giơ cao, cầm thêm mấy bộ lễ phục hơn nửa tiếng, tay đã mỏi đến mức phải bám vào tường mới có thể duy trì tư thế được.

Kết quả nhìn thấy Cố Tư đi từ trong thang máy ra, bọn họ khóc càng thêm thêm dữ dội...

Lâm An là người đầu tiên có phản ứng: "Chào tổng giám đốc Cố."

Cố Tư: "Ừm, sao không vào trong?"

Lâm An gượng cười: "Tiểu Yến không ở nhà."

Cố Tư nhướng mày: "Hai người không có mật khẩu nhà em ấy sao?"

"Không có," thật ra trước kia có nhưng sau đó không biết vì sao Lục Yến sửa lại mật khẩu, lúc đó là thời gian đóng phim cho nên họ cũng quên hỏi chuyện này, Lâm An nuốt nuốt nước bọt, "Tổng giám đốc Cố cũng tới tìm Tiểu Yến ạ, hình như điện thoại cậu ấy hết pin, điện thoại gọi không được, có điều cậu ấy đang trên đường về."

Gã thề gã không hề thích bát quái chút nào hết, gã chỉ muốn nhắc nhở hai người họ nhất định phải chú ý an toàn, ĐỀ! PHÒNG! BỊ! CHỤP! TRỘM!

"Tôi sống ở đây," Cố Tư trả lời xong động tác thành thục bấm mật khẩu, ổ khóa tít một tiếng mở ra, "Các cậu vào trong chờ em ấy."

Tiểu Lưu:???

Lâm An:...!!!!?!

Trong phòng, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ, hồi lâu vẫn không ai lên tiếng.

Tiểu Lưu không nói lời nào bởi vì cậu chỉ là một tên trợ lý, ngay cả hít thở cũng chả dám hít nhiều, sợ đánh cắp không khí của hai người kia.

Về phần Lâm An, trong đầu gã bây giờ là một trăm nghìn lý do, nên nhất thời không chọn ra được cái nào cả.

Cố Tư biết mật mã nhà Lục Yến?

Cố Tư bảo anh ấy đang ở đây?

Ngồi ở giữa sô pha với bộ dạng ông chủ của căn nhà là có ý gì?

Tôi là ai, đây là đâu và tôi phải làm gì...

Cố Tư thong dong dựa vào ghế sô pha, phá tan sự im lặng: "Đây là?"

Ánh mắt anh dừng lại trên những bộ đồ tây, Lâm An lập tức đáp lại: "Ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập Tinh Ngu, đêm nay chúng tôi đến đây là để giúp Tiểu Yến chọn lễ phục."

Người đàn ông như có như không nhướng mày: "Tinh Ngu."

"Vâng, là chủ cũ của Tiểu Yến..." Nói đến đây, Lâm An liền nhớ đến Hứa Trạch, còn vị trước mặt này lại hư hư thực thực ở chung với Tiểu Yến, gã thức thời ngậm miệng lại, cũng lập tức bổ sung: "Thật ra Tiểu Yến không muốn đi, nhưng do một vài nguyên nhân truyền thông hay độ xuất hiện trước công chúng này nọ, vẫn nên đi thì thích hợp hơn."

"Ừ," vừa nói xong anh liền đứng lên ngay.

Tiểu Lưu cuối cùng cũng quăng cho cái phao: "Tổng giám đốc Cố phải đi về ạ? Anh Yến gần về đến nhà rồi."

"Tôi về cất đồ đã." Cố Tư nói xong, hai người kia mới để ý trên tay anh còn cầm một chiếc cặp màu đen.

"Đi tới đi lui rất phiền, không ấy ngài chờ Tiểu Yến về rồi hẳn đi?"

Lúc Lâm An nói chuyện, Cố Tư đã đi đến cửa: "Chỉ vài bước mà thôi."

Nói xong, trong lúc hai người kia còn chưa thiểu hết ý tứ, anh đã bước ra ngoài.

Hậu trường hôn lễ.

Lưu Minh Y dựa sát vào ngực Chu Minh, khóc đến tê tâm liệt phổi.

"Huhu, tôi nên làm gì bây giờ? Chuyện gì thế này chứ?" Chu Minh vội vàng trấn an cô ta: "Đừng lo lắng, anh sẽ tìm người xử lý truyền thông."

Hôm nay tại khách sạn này vốn là một lễ cưới hoành tráng theo phong cách phương Tây, nhưng hiện tại chỉ còn mớ hỗn độn. Nửa tiếng trước, một nhóm người xông vào bắt đầu đập phá hiện trường đám cưới, hơn nữa đập xong liền chạy mất, sạch sẽ lưu loát, không một động tác thừa. Nhóm người kia là những kẻ nhiều kinh nghiệm, đừng nói bị bắt, ngay cả camera cũng không hoạt động, tất cả đều được che lại, cả nhóm toàn thân rút lui.

Hôn lễ bị phá cũng thôi, Lưu Minh Y lại dính nhiều scandal quấn thân, gái bán hoa, hầu rượu. Bây giờ đám cưới bị đập phá, có vài nhà truyền thông gần như phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình. Không bao lâu trên mạng ồn ào náo nhiệt, tất cả đều là tin xấu của Lưu Minh Y, cư dân mạng còn tự suy diễn ra nhiều kịch bản – Tình cũ của Lưu Minh Y trở mặt, bà lớn nhà nào đó tìm Lưu Minh Y tính sổ, thậm chí còn có người ra mặt nói Lưu Minh Y là kẻ thứ ba thượng vị, cho nên mới bị đập phá.

Lưu Minh Y tức đến mức thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại: "Xử lý, như thế này mà là xử lý sao! Tất cả đều đang mắng tôi!"

Chu Minh cũng rất tức giận, ông ta cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ông ta tìm được số của con trai mình, một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Gọi lại hai lần, vẫn như cũ không được, ông ta nén lại cơn tức, gọi một số khác.

Bên kia vừa bắt máy, ông ta liền quát: "Lục Miểu, cô dạy con trai cô kiểu gì đấy?! Tự cô nhìn đi! Cô đã dạy ra cái thứ gì!!"

Lục Miểu bị mắng có chút sững sỡ, thật lâu mới trả lời: "Ông đang nói chuyện gì?"

"Tôi nói chuyện gì? Cô đi hỏi đứa con trai yêu quý của cô đã làm chuyện tốt gì đi? Bất trung bất hiếu thì thôi đi, còn chạy đến đập phá đám cưới của ông đây? Hỗn láo! Biết thế năm đó ông đây bắn mẹ lên tường! Để bây giờ nó chui ra đây hố cha ruột nó!!" Chu Minh từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hơn nữa cha mẹ cũng không phải đèn cạn dầu, lời nói tục tiểu cả mớ, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.

"Chu Minh, miệng ông nói chuyện sạch sẽ chút đi!" Tuy vẫn còn chút không bỏ xuống được cuộc hôn nhân trước kia nhưng Lục Miểu cũng không thể chịu đựng việc Chu Minh nói con trai bà như vậy, thái độ và lời nói lập tức thay đổi.

"Tôi giữ miệng sạch sẽ? Ngày thường tôi đối xử với cô khách khách khí khí là vì trông mong cô khuyên nhủ thằng ranh kia một chút, cô thì sao? Ngay cả đứa con trai cũng không quản nổi, cô nói cô cái cái đếch gì mà nói tôi?" Chu Minh dưới cơn giận xé rách mặt luôn, "Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi không được tốt thì các người cũng đừng mong ai được sống yên ổn! Phá lễ cưới của ông đây chứ gì, cô chống mắt mà xem tôi sẽ cho thằng chó kia thân bại danh liệt thế nào!"

Lục Miểu nghe xong, trầm mặc hồi lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh đến kinh ngạc.

"Chỉ bằng ông?"

Chu Minh bất mãn: "Thái độ của cô đây là sao..."

"Chu Minh, tôi nói cho ông biết, ông có lỗi với tôi không sao cả, nhưng nếu ông dám động đến con trai tôi, vậy thì chúng ta cứ đợi xem."

Cúp điện thoại, Lục Miểu vội vàng uống hớp nước hạ hỏa.

Lý Thục Phương: "Sao vậy?"

Lục Miểu thở dài, kể cho bạn mình nghe chuyện vừa rồi.

Lý Thục Phương cau mày: "Sao ông ta lại chắc chắn là Lục Yến phá?"

"..." Vẻ mặt Lục Miểu lo lắng: "Thật ra tớ cũng cảm thấy là Tiểu Yến..." Con trai bà bà hiểu rõ tính nhất, quả thật Lục Yến có thể làm ra được chuyện thế này, hơn nữa bà thật sự không nghĩ được còn ai sẽ đi phá Chu Minh cưới, trừ khi là người bên phía Lưu Minh Y.

"Không sao, phá cũng phá rồi," Lý Thục Phương lập tức an ủi, "Cậu gọi điện cho Tiểu Yến xem sao, hỏi thằng bé có để lại chứng cứ gì không, có bị thương hay không, không phải chuyện gì lớn, cậu đừng lo lắng." Lục Miểu nhìn di động, trong nước đã gần 9 giờ tối.

Lục Yến quay chụp rất không cố định, thành ra giấc ngủ rất khó đoán được, bà nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngày mai hỏi đi, tớ sợ thằng bé đang nghỉ ngơi."

Lục Yến vừa về đến nhà đã bị Lâm An quấn lấy.

"Sao Cố Tư lại đến nhà em? Rồi làm sao lại có mật mã? Quan hệ của hai người rốt cuộc là thế nào?"

Lục Yến cởi mũ, dừng lại: "Anh ấy đến đây?"

"Đúng vậy, vừa mới đi."

Lục Yến khịt mũi: "Ngày mai khi nào đến đó?"

Đề tài được chuyển hướng thành công, Lâm An mở bảng ghi nhớ trên di dộng ra: "6 giờ đến là được, địa điểm không xa, buổi chiều 5 giờ công ty sẽ cho xe đến đón em, nhãn hàng tài trợ giày và đồng hồ Tiểu Lưu đã mang đến cho em, đến lúc đó phỏng vấn nhớ để lộ đồng hồ ra, nhãn hàng tài trợ yêu cầu đấy."

Lục Yến nhân lúc gã nói chuyện không ngừng cầm lấy bộ lễ phục đi vào phòng ngủ.

Sau khi đi ra, hắn thản nhiên quét nhìn người trong gương nói: "Bộ này đi."

Tiểu Lưu nhìn những bộ khác nằm trên ghế sô pha: "Anh Yến, còn ba bộ nữa, không thử xem ạ?"

"Không thử, bộ này đi."

Lâm An phát hiện không thích hợp: "Làm sao thế, không thoải mái đâu à?"

Lục Yến đáp: "Bắn súng hơi lâu, mắt bị mỏi, hai người về trước đi."

"Em lại đi sân bắn, em có biết cái thứ đó rất hại mắt không, anh đi lấy thuốc nhỏ mắt cho em." Lâm An vừa nói vừa đi tìm thuốc nhỏ mắt.

Lục Yến nhỏ mắt xong bèn hạ lệnh đuổi khách, Lâm An lúc ra cửa vẫn còn lải nhải, thẳng đến khi đóng lại cửa chính mới thôi, Lục Yến rốt cuộc cũng cảm thấy thế giới được thanh tịnh.

Hắn mở giao diện tin nhắn ra, Cố Tư không dùng Wechat cho nên hầu như bọn họ đều liên lạc qua tin nhắn.

Mở ra khung trò chuyện của hai người, gõ vào một câu "Tìm tôi có việc à?"

Ngón cái dừng lại hồi lâu ở nút gửi đi, cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, xóa từng chữ từng chữ một, tùy tiện ném điện thoại qua một bên, đi vào phòng tắm.

Hết chương 18.

Linh Lung: Tiểu Yến Yến vẫn chưa hết giận.... Hi vọng cuộc đời này những cô gái như chúng ta sẽ không gặp phải những tên đàn ông chó má như Chu Minh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play