Edit: Linh Lung
Lục Yến ngẩn ra, lúc trước hắn lấy số của Cố Tư, nhưng hắn chưa từng liên lạc với anh, theo lý thuyết mà nói, Cố Tư hẳn không thể biết số hắn.
Nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đang ở phim trường đóng phim, có chuyện gì không?"
Cố Tư rất tự nhiên đáp lại: "Không có gì, cúp nước, tôi muốn tìm em mượn nước."
Hệ thống nước ở khu này trở nên không đáng tin cậy từ khi nào vậy?
Lục Yến hơi mệt, lười gõ chữ, cho nên đơn giản gọi điện thoại qua.
Giọng Cố Tư có chút kinh ngạc: "Hửm?"
"Ống nước nhà anh cũng bị vỡ?" Lục Yến nghĩ lại bộ dáng cả đầu đầy bọt của mình, nghĩ tới Cố Tư lúc này có khi nào cũng như thế, không khỏi cười cười, "Không biết ống nước nhà tôi đã được sửa chữa chưa, anh vào xem thử, mật khẩu anh biết."
"Được," Cố Tư nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của hắn, im lặng một lúc rồi hỏi: "Em rất mệt à?"
"Hả? Không sao, quay phim cả ngày, ngủ một giấc là tốt thôi."
Lục Yến vừa nói xong, chuông cửa phòng vang lên, hắn đứng dậy nói: "Đợi tí, tôi ra mở cửa đã."
Tiểu Lưu đứng ở ngoài cửa, giơ túi trong tay lên, tranh công: "Anh Yến, em thấy bên ngoài có bán tôm hùm đất, em thử rồi, ăn ngon lắm! Mang về cho anh một phần đây, siêu cay, ăn thử đi anh."
Cậu đi vào phòng, đặt tôm hùm đất lên bàn, miệng vẫn huyên thuyên: "Vốn dĩ là em định mua cho anh ít súp bổ dưỡng, nhưng phụ cận quanh đây chẳng có bán thứ gì bổ dưỡng cả, bên trong thứ nào cũng bỏ cả mớ tiêu bột, bột ngọt. Em gọi cho anh An nói anh dạo này gầy lắm, anh An nói dù sao cũng phải quay vài tháng nữa, bảo em đi mua xooang nồi đến khách sạn tự nấu, em thì làm sao biết nấu chứ? Không thì để ngày mai em đi xem thử, có thể thuê đầu bếp tới nấu ăn cho chúng ta vài tháng."
Lục Yến che lại loa điện thoại, hạ thấp giọng: "Anh ăn cơm hộp là được, không cần phiền toái vậy đâu, em chạy về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Tiểu Lưu thấy hắn đang nói chuyện điện thoại bèn vội vàng ra khỏi phòng: "Vậy em về trước đây, chúc anh Yến ngủ ngon!"
Lục Yến vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy Cố Tư nói: "Dạ dày không tốt, đừng ăn mấy đồ cay nóng."
Hở? Sao che loa điện thoại lại rồi mà đối phương vẫn nghe được, Lục Yến ngoài miệng đáp "Không ăn, lát nữa tôi sẽ vứt" tay thì mở túi nilon ra.
Có tiếng nước chảy ào ào ở phía bên kia, chắc là Cố Tư đang ở phòng tắm, anh cười nhẹ: "Tôi nghe thấy tiếng em mở túi nilon."
Lục Yến dừng lại, hậm hực nói: "Lấy ra để đem đi vứt."
"Đang quay phim ở đâu đấy?"
Lục Yến thành thật trả lời: "Thành phố J, một nơi khá hẻo lánh."
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, Cố Tư đưa tay tắt vòi nước rồi sải bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, màu xám, trông không có vẻ gì là đang đi tắm...
Nhà của Lục Yến được thiết kế với tông màu đen, trắng, xám là chủ đạo, chủ nhân không ở nhà, trong phòng chẳng có chút hơi thở gì cả.
Đang định rời đi, khi đi ngang qua thùng rác cạnh cửa, anh thoáng thấy bên trong một màu đỏ rực, là một tấm thiệp cưới, bị xé làm đôi nằm lặng lẽ bên trong.
Cố Tư nhìn nó chằm chằm, sau đó cúi người nhặt nó lên, đồng thời liếc nhìn về phía cuối thư mời.
"Chu Minh, Lưu Minh Y kính mời."
Ngày hôm sau, Lục Yến bị tiếng chuông cửa đánh thức, hắn mắt nhắm mắt mở đi mở cửa.
Tiểu Lưu đứng bên ngoài: "Anh Yến ơi, nếu anh không dậy thì sẽ muộn mất, em mua bữa sáng, mình ăn xong rồi đến phim trường."
Lục Yến gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm. Tiểu Lưu đi vào phòng, đặt mì thịt bò lên bàn, nhìn thùng rác hỏi: "Anh Yến, tôm hùm đất không ngon ạ?" Sao lại vứt hết cả hộp thế kia.
Lục Yến ngậm bàn chải đánh răng, mơ hồ nói: "Dạ dày anh không tốt, về sau bớt mua mấy món cay nóng lại."
Mặc dù Tiểu Lưu đã đi theo Lục Yến nhiều năm như vậy, nhưng cơ bản, Lâm An là người chịu trách nhiệm về đồ ăn cho lục Yến trên phim trường. Cho nên Tiểu Lưu vẫn luôn không biết Lục Yến có bệnh dạ dày, cậu vội xin lỗi: "Xin lỗi anh Yến, anh An không nói chuyện này cho em."
"Không sao cả, về sau chú ý là được."
Đến phim trường, Trần Tinh đang nói chuyện với Thư Tình, khi nhìn thấy Lục Yến, anh ta bước đến nói: "Hôm nay trạng thái chú thế nào?"
Lục Yến cười: "Em thì ngày nào mà không tốt anh?"
"Tự phụ!" Trần Tinh dùng kịch bản cuộn tròn thành hình trụ gõ gõ đầu hắn, chẳng có bao nhiêu sức lực, "Hôm nay quay cảnh giường chiếu."
Lục Yến hỏi: "Cảnh đó không phải tuần sau diễn sao?"
Trần Tinh nói xong liền đi lo chuyện dựng bối cảnh, mặc kệ hắn, Thi Tình tiến lên: "Hôm nay cậu chưa xem Weibo à?"
"Còn chưa, sao vậy?"
"Đường Minh xảy ra chuyện, phải thay đổi người."
Đường Minh là vai nam ba, một thị vệ trung thực đi theo bên người tướng quân, là một nhân vật rất si tình, nghe nói lúc đó cạnh tranh cho vai diễn này khá khốc liệt.
Lục Yến ngồi cho thợ trang điểm vẽ vời, thuận tay mở Weibo ra xem.
Các hot search đều là "#Đường Minh hút thuốc phiện#", "#Đường Minh bị cảnh sát bắt#", "#Hội hút thuốc phiện thêm một thành viên#"... Ngoài ra còn một bộ ảnh đứng đầu trên Weibo nữa, là ảnh Đường Minh bị mang lên xe cảnh sát, tuy rằng đã làm mờ nhưng đã qua vài giờ mà vẫn không có ai đứng ra làm sáng tỏ, có thể nói là chắc như đinh đóng cột.
Bây giờ điều cấm kỵ nhất của nghệ sĩ là đụng vào những thứ này, một khi bị phát hiện, phía quan hệ công chúng không thanh minh quyết liệt, mạnh mẽ, cư dân mạng sẽ tự phát đi chống lại. Việc này vừa nổ ra, đừng nói bộ điện ảnh này, con đường của Đường Minh xem như bị hủy.
Nam ba không có, dẫn đến các cảnh quay có cảnh của anh ta không thể quay bình thường, kẹt nỗi, xuất diễn của nam ba lại không ít, Trầm Trung trở về chiến trường bên người đều cần có người này, cho nên chỉ có thể đẩy những cảnh quay của người khác lên trên.
Chẳng trách hôm nay Trần Tinh trông như ăn phải thuốc súng, toàn phim trường đều là tiếng gầm thét của anh ta, ngay cả trong phòng thay đồ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thi Tình bước vào, ngồi ở bên cạnh hắn: "Lát nữa, cậu đừng có mà kéo chân chế, chế không muốn bị đạo diễn Trần mắng đâu, hôm nay anh ta dữ quá trời."
Lục Yến cười nói: "Yên tâm đi, em từng quay cảnh giường chiếu rồi."
"Ồ?" Thi Tình nghe xong, ánh mắt mang theo ý cười, ghé sát vào lỗ tai của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thời điểm cậu quay sẽ có phản ứng chứ?"
Em gái chuyên viên trang điểm mặt đỏ hết cả lên, trong lòng tự nhủ mình không nghe thấy gì cả, cái giới của các người loạn quá rồi.
Tuần này, Lục Yến và Thi Tình đã thân hơn rất nhiều, sau khi biết hắn là gay, lúc đầu thì hay nói những lời mỉa mai, sau đó lâu lâu lại quay sang chọc ghẹo hắn vài câu, như thể cô ấy tìm thấy niềm vui trong chuyện này vậy.
Cho nên hắn cũng đã quen với việc bị đối phương trêu chọc, thong thả ung dung nói: "Vậy phải xem bản lĩnh của chị Tình thế nào."
Vừa dứt lời, vai hắn ăn ngay một đập, Thi Tình tức giận nói: "Đã bảo đừng có gọi chị Tình mà!"
*
Thiết lập nhân vật Qùy Cơ khác hẳn với những đóa sen trắng bán nghệ không bán thân trong TV hay tiểu thuyết khác. Nàng chính là cố tính bán mình không bán nghệ, đốn tim không biết bao nhiêu gã đàn ông, mỗi cái nhấc mày câu môi đều làm người ta mê muội đảo điên.
Mà Trầm Trung thì sao, một gã đàn ông mạnh mẽ, giữ mình trong sạch, hơn hai mươi năm qua chưa một lần chạm vào phụ nữ.
Vì vậy, cảnh diễn giường chiếu của Qùy Cơ và Trầm Trung đều là cảnh Qùy Cơ trêu chọc và quyến rũ Trầm Trung trong suốt toàn bộ quá trình.
Lục Yến vẫn như cũ là một thân áo giáp, Thi Tình khoác trên mình mảnh vải mỏng tanh màu đỏ tươi, bối cảnh màu sắc rực rỡ, sắc thái tươi đẹp, ở giữa gian phòng là một chiếc giường lớn, nơi Qùy Cơ tiếp khách.
Trần Tinh xụ mặt, nói với hai người: "Cảnh này là cảnh trọng điểm, hai người các người quay thật tốt cho tôi!"
"Tôi không có chuyện gì muốn nói với hai người, Tiểu Yến, khống chế tốt biểu cảm của chú, Thi Tình, cô lẳng lơ một tí."
Thi Tình gật đầu: "Yên tâm, sở trường của em là chuyện này."
Trần Tinh:...
Lục Yến:...
Trần Tinh ho nhẹ một tiếng, nói với nhân viên công tác bên người: "Được rồi, dọn dẹp hiện trường thôi."
Thi Tinh la lên: "Ai da, đừng, dọn dẹp làm cái gì?"
Trần Tinh: "Không dọp dẹp thì các người quay kiểu gì?"
"Em không hở chỗ nào, cũng mặc đồ bảo hộ rồi." Đôi môi đỏ mọng của Thi Tình vẽ một vòng cung, "Hơn nữa bây giờ anh dọn dẹp hiện trường, đến khi đó người khác nói em và Lục Yến súng thật đạn thật thì em làm sao bây giờ, em thực sự rất chú trọng đến trong sạch của bản thân!"
Lục Yến cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo của Thi Tình lúc này tràn ngập dòng chữ "Muốn cho mọi người nhìn xem Lục Yến có phản ứng hay không".
Thi Tình đã nói như vậy, Trần Tinh cũng không dám nói gì, xua xua tay nói: "Tùy hai người, dù sao cũng không phải tôi diễn."
"[Chiến ca] cảnh 24 action!"
Thi Tình đi chân trần, khóe miệng cong lên, ánh mắt đầy mê hoặc, đầu ngón tay móc lấy thắt lưng trên áo giáp của Lục Yến, Lục Yến đi theo nàng vào trong giường lớn.
Tay nàng mềm mại nhẹ nhàng giúp Lục Yến cởi bỏ áo giáp, Lục Yến không khỏi sửng sốt, trên mặt giả bộ bình tĩnh, đáp: "Cô nương không thể."
"Tướng quân, ngài đã vào Qùy Hoa Các của thiếp, thì đã thành phu quân của Qùy Cơ tối này." Thi Tình nhả khí như lan, "Ngài yên tâm, Qùy Cơ sẽ mang ngài đilĩnh hội việc mỹ diệu nhất thế gian này..."
.....
Hai nhân viên công tác đứng ở cửa phim trường, dùng giọng hơi thảo luận.
"Trời ạ, Thi Tình tuyệt quá, đủ lả lơi."
Một cô gái khác nuốt nước bọt: "Chịu không nổi nữa rồi, Lục Yến quá quyến..."
Trên giường Lục Yến nằm thẳng, Thi Tình ngồi khóa trên người hắn, ánh mắt hắn mê ly, hai má ửng hồng, môi khẽ nhếch, giống như đang nhẫn nhịn chuyện gì đấy, lại giống như phảng phất mang theo chút gì đó vui sướng.
Hai tay hắn bám chặt vào chiếc chăn bông bên thành giường, có thể thấy cả cơ bắp cân xứng.
Cô gái nhỏ che mặt: "Bộ dạng này của Lục Yến, bên dưới có thể để hàng chữ, "mặc quân hái". Không được, tớ phải ra ngoài, đứng xem tiếp chắc lát nữa tớ không làm việc được mất!"
Nói xong, cô nàng xoay người muốn rời đi, lại phát hiện phía sau lưng mình có một người đàn ông cao lớn mặc đồ tây đứng đó, cũng giống như bọn họ, đang xem cảnh quay bên trong.
Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, mặt mày thâm thúy, cô gái nhỏ lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng nói: "Anh đến đây để thử vai Thu Dung ạ? Tới sớm rồi, phỏng vấn vào buổi chiều."
Cố Tư lắc đầu: "Thăm quan." Nói xong nhẹ nhàng bước vào phim trường.
Cô gái nhìn theo bóng lưng của anh ta, huých vào vai bạn mình: "Cậu có nhìn thấy mặt anh ấy không? Trời ơi, cậu nghĩ anh ấy đến thăm ai?"
"Tớ đoán là Thi Tình! Không phải cô ấy có nhiều bạn trai tin đồn sao?"
"Cắt!" Trần Tinh hét lớn một tiếng, sau đó xem lại đoạn phim, "Ổn rồi! Qua!
Thi Tình: "Không được đâu đạo diễn Trần, em cảm thấy vừa rồi em phát huy chưa tốt."
Trần Tinh hỏi: "Cô là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Đi thay quần áo! Chuẩn bị quay cảnh khác!"
Thi Tình nhấc chân rời khỏi người của Lục Yến, vẫn dùng âm thanh chỉ hai người họ nghe được, thở phì phò nói: "Chế là thấy cậu không phải cong, cậu bị hỏng rồi thì có? Thế này mà vẫn không có phản ứng?"
"Tức chết chế mà, chuyện này để người khác biết, mặt mũi tôi còn biết để đâu?"
Lục Yến:....
Thi Tình đứng dậy đi tìm Trần Tinh: "Đạo diễn Trần, em cảm thấy, bộ phim này của chúng ta vẫn phải thêm cảnh giường chiếu, anh cảm thấy thế nào?"
Trần Tinh hiểu rõ liếc mắt một cái, còn chưa lên tiếng, phía sau đã truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Bộ phim này của các người là phim sắc tình à?"
Thi Tình ngẩng đầu lên nhìn, Cố Tư đứng phía sau Trần Tinh, trên miệng treo một nụ cười chế nhạo. Nữa, mấy anh đẹp trai bây giờ đều muốn đối đầu với chế hả?
"Cậu là ai thế!"
Lục Yến đang định đi vào phòng thay đồ thì nhìn thấy một người đứng ở nơi đó, hắn hơi giật mình.
Hắn bước tới: "Cố Tư?"
Hết chương 10.
Lời editor: Chương này mình bị bí hơi nhiều chỗ, có thể là hiểu sai một vài đoạn, nói chung là tại từ khó quá, mình đã cố gắng rồi nhưng vẫn không tìm ra ý, nên bạn nào thấy chỗ sai, biết rõ nghĩa chỗ đó thì cmt để mình sửa với ạ. Ví dụ như "mặc quân hái" á.
À mọi người đừng khó chịu với chị Tình, chị ấy tốt lắm, tại tính thích thế thôi, không xấu đâu. Anh Yến dễ tính chứ không phải ngu, nếu xấu tính ảnh đã không chơi với chị ấy.
Mình cứ bị thích những đoạn trò chuyện giữa anh á mọi người, cứ tình kiểu gì ấy, mong rằng mình đã xếp chữ tốt, để mọi người cũng cảm nhận cái tình ấy....