Trần Minh Nhật gần như không có bất kỳ sự kiên nhẫn nào, nhìn cô ta nói: “Tôi đã nói cái gì với cô? Hứa với cô cái gì? Từng ngủ với cô? Từng nắm tay cô, từng hôn cô, từng ôm cô sao? Cô nói cô là cái gì? Mẹ kiếp đừng tự mình đa tình.


Cô gái nhìn cậu ta, vẻ mặt rất ấm ức, khóc rồi mắng một câu: “Trần Minh Nhật, đồ khốn nạn.

” Sau đó vừa khóc vừa chạy đi.

Tôi ôm trán, thật loạn.

Thẩm Hữu Thịnh bò dậy, đôi mắt đen nhìn Trần Minh Nhật, không nói một lời.

Trần Minh Nhật nhìn anh ta, giọng điệu không tốt: “Anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi không tìm cô ta sẽ tìm người khác, ông đây là một người đàn ông bình thường.


Hửm???
Thẩm Hữu Thịnh từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, sau khi sa sầm mặt mày liếc nhìn cậu ta, bèn xoay người đi ra khỏi khu chung cư.

Tôi bị lời của Trần Minh Nhật làm cho hơi đơ ra, thấy Thẩm Hữu Thịnh đi rồi, tôi nhìn sang cậu ta: “Hai người là sao vậy?”
Trần Minh Nhật phủi bụi trên người, lại mở miệng nói với vẻ lưu manh: “Có thể sao chứ, như những gì chị nhìn thấy thôi.


Nói xong thì trực tiếp đi lên tầng.

Tôi nhìn thấy như kia? Như kia?
Hai người này đều không thích con gái nhà người ta, vậy sao lại đánh nhau? Vui lắm sao?
Thấy cậu ta không có chuyện gì, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, cậu ta đến chỗ Trần Thục Khuê, tôi về nhà.

Vừa tắm xong nằm xuống thì cửa bị gõ, tôi bất giác liếc đồng hồ ở trên tường, đã khuya rồi, giờ này sẽ là ai?
Tôi đứng dậy, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, không thấy ai hết, nửa đêm nửa hôm bị như này tôi có hơi sợ, trong vô thức, tôi dịch chiếc ghế chặn ở cửa.

Vừa dùng ghế chặn lại, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, tôi nhất thời giật mình toát hết mồ hôi lạnh, tìm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.

“Đường Hoài An, mở cửa!” Tôi vừa cầm điện thoại lên, bên ngoài truyền tới âm thanh.

Là Cố Gia Huy.

Nửa đêm nửa hôm, anh đến làm gì?
Nghi ngờ giây lát, tôi không mở cửa, mà thăm dò nói với bên ngoài: “Cố Gia Huy?”
“Là tôi, mở cửa!” Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo vài phần khàn khàn.

Tôi có hơi đơ người, anh bị Lục Như Mai đuổi ra ngoài rồi sao? Hay là đi nhầm nhà?
“Tổng giám đốc Cố có chuyện gì sao?” Một người đàn ông đã có vợ mà nửa đêm tới gõ cửa nhà tôi, nói thật, tôi cảm thấy tôi không nên mở cửa.

Dường như tâm trạng của người đàn ông ở bên ngoài không tốt lắm, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Đường Hoài An, tôi đếm đến ba, cô không mở cửa thì tôi đập cửa.


Mẹ kiếp?
Đầu óc của anh bị úng nước à?

“1.

” Bên ngoài truyền tới tiếng đếm của anh.

Tôi cạn lời rồi, dịch chiếc ghế ra, mở cửa.

Vừa mở cửa thì một mùi rượu xộc vào mũi tôi, tôi không khỏi nhíu mày, rốt cuộc là anh uống bao nhiêu? Thấy anh dựa cả người vào tường, trong tay còn cầm một chai bia đã uống hết.

Anh như vậy, hoàn toàn không ăn nhập với hình tượng ưu nhã cao quý thường ngày của anh, thấy anh nhắm mắt, không biết anh như nào, tôi mở miệng nói: “Cố Gia Huy.


Anh mở mắt ra, liếc nhìn tôi, sau đó đi thẳng vào phòng.

Đi vào trong phòng, anh dựa vào sô pha, ngón tay thon dài day mi tâm, tôi rót nước cho anh, đứng ở một bên, mở miệng nói: “Cố Gia Huy, bây giờ đã nửa đêm rồi, anh đến đây có chuyện gì?”
Anh nhắm mắt, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai: “Có người mới thì tôi không thể tới nữa sao?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play