Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất

Cố Trạch ưu nhã lau miệng, không nhanh không chậm nhìn cô: "Bộ phim này của em nói về quá trình thiếu nữ phản nghịch nhưng cuối cùng ăn năn hối cải thay đổi cách làm người rồi trở thành lão thầy thuốc?"

Lão thầy thuốc? Cái từ này làm cho Khương Niệm nghĩ tới hình ảnh người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng hói đầu.

"Cái này gọi là dưỡng sinh, mọi người ở đoàn phim đều rất thích thú nên tôi cũng theo học vài khóa. Tuy rằng lúc còn trẻ thân thể thoạt nhìn không có bệnh tật gì, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, khi đến tuổi rồi sẽ biểu hiện ra hết, vậy nên cần chú ý từ bây giờ."

Khương Niệm nhìn anh, thấm thía nói, "Nhưng mà xem ra còn ổn, anh đang có dấu hiệu của giai đoạn đầu hiện tại bắt đầu dưỡng còn kịp."

Giai đoạn đầu?

Cho nên ý muốn nói rằng cô ấy còn trẻ, anh thì không?

Ò.

Cố Trạch đứng lên.

Cô gái nhỏ chống tay trên bàn ánh mắt chờ mong nhìn anh, lông mi dài nâng hạ chớp động, "Tôi nghiêm túc đấy, tôi thử trên người tiểu Đinh hai lần rồi, mỗi lần con bé đều đặc biệt cao giọng khen tôi, nét mặt toả sáng khỏe khoắn vô cùng.

"Thật! Không lừa anh đâu."

Trong mắt hạnh là thanh thủy long lanh, ánh mắt nhìn anh trong suốt tràn đầy chân thành.

Cố Trạch dời tầm nhìn, "Được, tối đi."

Sau đó cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Đôi mắt Khương Niệm nháy mắt sáng lên.

Đêm đến, Khương Niệm đem cả gia tài của mình từ đoàn phim trở về. Ăn cơm tối xong, Cố Trạch ngồi trên sô pha. Cô mới lật đật đem từng món từng món đặt lên bàn.

Bác Tề và chị Phương thật sự khẩn trương, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, kinh tâm động phách.

"Thiếu phu nhân, vẫn là thôi đi. Nếu thiếu gia cảm thấy không thoải mái, để tôi đi gọi bác sĩ Kim đến xem một chút, thật sự không cần phiền toái như vậy đâu."

Khương Niệm đang bật lửa đốt ngải thảo* nghiêm túc lắc đầu, "Không cần, không phiền toái chút nào. Quả thật dưỡng sinh là chuyện lâu dài, không thể nhất thời hứng khởi, con sẽ làm tốt."

*Ngải thảo: Cây thuốc được phơi khô dùng để chữa bệnh.

Thế nhưng không phải là ngài đang nhất thời hứng khởi liền túm lấy thiếu gia của chúng ta làm chuột bạch đấy sao?

Chị Phương vừa thấy thủ pháp non nớt của Khương Niệm nụ cười tươi tắn cũng ngày càng cứng đờ, "Thiếu phu nhân, hay là như này đi, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ đi học, sau đó mỗi ngày đều làm cho thiếu gia. Ngài và thiếu gia đều bận rộn nên dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Hai người đây là không tin con à...?" m cuối được kéo cao, Khương Niệm liếc mắt nhìn hai người một cái, quấn ngải thảo giống như quấn điếu thuốc, vỗ vỗ bả vai chị Phương, "Tin em đi."

Tề bá: "......"

Chị Phương: "......"

Bộ dáng này làm đếch gì có nửa điểm để tin tưởng?????

So với bác Tề và chị Phương, Cố Trạch bình tĩnh hơn nhiều, biểu tình rất đạm bạc dựa vào sô pha, nhắm hai mắt lại thực sự thả lỏng.

Khương Niệm cuối đầu, ánh sáng bị chặn lại hơn nửa, khuôn mặt Cố Trạch nửa ẩn nửa hiện trong vệt tối đối lập hoàn toàn với nhau. Từ môi mỏng đi xuống là màu sắc ấm áp của ánh đèn.

Thật ra thời điểm bắt đầu, Khương Niệm có chút khẩn trương. Tiếng kêu thảm thiết của tiểu Đinh vẫn còn phảng phất bên tai, nếu Cố Trạch mà kêu như vậy, phỏng chừng bác Tề cùng chị Phương bên cạnh có thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

Mùi hương ngải thảo truyền tới, có tác dụng giảm bớt mệt nhọc.

Khương Niệm duỗi tay, lòng bàn tay mềm mại đặt trên huyệt vị sau cổ Cố Trạch, cụ thể tên nó là gì thì cô không có nhớ, chỉ nhớ là lúc trước ấn tiểu Đinh liền vội vàng xin tha.

"Tê..."

Cố Trạch hít hà một hơi mở mắt, đồng tử đen nhánh như mực.

Tiếng này vừa phát ra, bác Tề và chị Phương theo bản năng nắm chặt tay xông tới.

Khương Niệm cả người kinh hỉ, "Anh xem nè, ấn huyệt này mà anh có phản ứng thì chứng tỏ thân thể anh chỉ mệt mỏi chút thôi, đợi ấn xong đảm bảo ở trạng thái khỏe mạnh, anh có cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều không?"

"Nói đi thì phải nói lại, việc này gì cũng phải kiên trì, một vòng làm ba lần, một tháng ít nhất làm mười lần, không quá nửa năm anh sẽ khỏi ngay thôi."

"......"

Nói một mạch không dừng như sợ bị đánh gãy, cô đã chính thức thoát khỏi chức vị tay mơ.

Từ khi tiểu Đinh lấy lý do bị tai nạn lao động mà nghỉ phép hai ngày, trên dưới toàn đoàn phim không ai còn dám cho cô động thủ, Khương Niệm cảm thấy vô cùng ngứa tay.

Kỹ thuật cô rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều, thế nhưng đoàn phim không một người nào tin tưởng.

Vậy nên cô quyết định chuyển hướng về phía trong nhà.

Bác Tề và chị Phương thì không được, tuổi đã lớn không lăn lộn mạnh được, những người còn lại cô không quen không hạ thủ được. Quanh đi quẩn lại chỉ có Cố Trạch tuổi trẻ tráng lực, cơ hội đây chứ đâu.

Mặc dù trong lòng khẩn trương nhưng trên mặt lại trưng ra dáng vẻ 'đấy anh xem, tôi không có điêu.'

Cố Trạch cũng dung túng thuận theo.

"Được rồi, tiếp tục đi." Anh một lần nữa nhắm mắt lại.

"Tuân lệnh!" Khương Niệm thở ra một ngụm trọc khí, tìm được huyệt vị quen thuộc, thong thả mềm mại xoa xoa, lo sợ mình xuống tay nặng.

Bác Tề cùng chị Phương nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có việc gì mới an tâm nghỉ ngơi.

Mười lăm phút sau, Khương Niệm xoa cánh tay mỏi nhừ.

Cô tắt ngải thảo, nói: "Hôm nay đến đây thôi, buổi tối hôm nay chắc chắn anh sẽ ngủ rất ngon."

Qua hồi lâu cũng không có ai trả lời.

Khương Niệm lúc này mới phát hiện, Cố Trạch còn vẫn duy trì tư thế vừa rồi không hề động đậy. Đôi mắt vẫn nhắm chặt, hàng mi thật đen dài, đặc biệt thích hợp đi chụp quảng cáo lông mi.

"Cố Trạch?"

Người đàn ông như cũ vẫn không có phản ứng.

Khương Niệm lại kêu vài tiếng, thanh âm bắt đầu trở nên run rẩy, đồng thời đẩy nhẹ vào người Cố Trạch, vẫn không có nửa điểm phản ứng. Đột nhiên trong lòng bắt đầu luống cuống.

Nâng lên tay, ngón tay trắng trẻo thon nhỏ run rẩy duỗi tới trước mũi anh.

Hô.

Còn may, vẫn còn thở

*

Xác định người nọ đã ngủ, Khương Niệm lúc này mới mang dép lê chạy lên lầu lấy chăn mỏng tới, thuận thế đắp lên người Cố Trạch.

Đầu gối quỳ trên sô pha, cầm một góc chăn kéo lên vai anh.

Bởi vì muốn duy trì khoảng cách, không thể đụng chạm vào người anh, động tác Khương Niệm vừa chậm chạp vừa nhẹ nhàng như rùa bò, một lúc lâu giữa trán liền chảy ra mồ hôi lạnh.

Đang muốn thu hồi tay khi, mắt Cố Trạch lập tức mở ra.

Con ngươi sâu thẳm như cơn xoáy nhỏ, hút cả linh hồn con người vào trong.

Khương Niệm mở to mắt, sửng sốt hồi lâu mới phát hiện tư thế hiện giờ của cô và anh quá gần, thật giống như cô chỉ cần cong người xuống là có thể gây ra mưu đồ bất chính.

"Tôi...... tôi tưởng anh ngủ rồi." Khương Niệm cắn môi trấn định nói: "Hóa ra là còn thức à."

Cố Trạch không nói chuyện, cặp mắt kia vẫn không hề chớp, nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt ướt đẫm nhăm nhem màu đen tuyền khiến người ta thật khó dịch mắt khỏi.

Khương Niệm siết chặt tay, khẩn trương đến nghẹt thở.

Cố Trạch đột nhiên nắm lấy cánh tay trắng nõn của cô, thân thể nương theo hướng lên trên một chút, khoảng cách của hai người càng được kéo gần.

Hô hấp hòa trộn lẫn nhau, có chút ướt nóng phả lên gò má một màu đỏ ửng.

Đây là, muốn hôn sao?

Trái tim trong lồng ngực Khương Niệm không an phận nhảy nhót tưởng chừng như chỉ cần giây tiếp theo liền nhảy ra ngoài.

Có biết bao âm thanh thi nhau vụt tới, đầu óc Khương Niệm ầm ầm vang lên, cô hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.

Lúc này, Cố Trạch nâng tay lên, niết nhẹ gương mặt nhỏ như bàn tay của cô, thậm chí là nhéo qua nhéo lại vài cái, cuối cùng mới khách quan đưa ra đánh giá.

"Của em, cũng thật mềm."

Khương Niệm: "???"

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Niệm:...... Một người đàn ông, tâm nhãn như quả thật có thể so với hạt đậu xanh, không đúng, đoán chừng còn bé hơn!

Dạo này tui đang đam mê viết đoản văn, mọi người ủng hộ tui hong? (つ≧▽≦)つ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play