*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nè nè, anh trai cậu có bạn gái chưa?" cô bạn cùng bàn nhìn về phía Phó Diệc Nhiên, nhưng lại hỏi Vi Uy.
"Mình chịu".
Từ tiểu học lên cấp ba, bạn cùng bàn của cô đều hỏi cô câu này, nhưng mỗi người đều không biết rằng họ không nói chuyện ở trường, dường như ai cũng có cảm thấy quan hệ giữa họ dù quái lạ nhưng vẫn chia sẻ bí mật nho nhỏ của mình, chỉ là, sự thật vẫn là sự thật.
"Trước buổi học, mọi người nộp bài tập giáo viên lên nhé", đại biểu* môn văn đứng trên bục nói. Cả lớp từng người một nộp bài tập lên. Lúc xuống dưới, Vi Uy vừa vặn đi ngang qua Phó Diệc Nhiên, cánh tay khẽ chạm vào nhau nhưng hai người vẫn chẳng thèm nói lời nào mà trở về chỗ ngồi của mình.
Phó Diệc Nhiên về nhà, Vi Uy nói với Phó Diệc Nhiên "Buổi sáng mẹ dặn tối nay mẹ không về nhà ăn cơm."
"Ừ, biết rồi."
Nói xong hai người ai nấy về phòng mình.
Vi Uy viết nhật ký trong phòng, cô hình thành thói quen viết nhật kí từ khi đến ngôi nhà này. Cuốn sổ màu đen ở phía trên cùng của ngăn kéo chính là quyển nhật ký, toàn bộ ngăn kéo chất đầy nhật ký của cô. Hôm nay cô viết rất chậm, do dự chốc lát cô hạ bút viết vầo nhật kí:
Mình và anh ấy... nói chuyện rồi.
Vào ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, bố đã trở về nhà sau chuỗi ngày đằng đẵng bên ngoài, dẫu chỉ thêm một người, nhưng không khí trong nhà như được hâm nóng. Trên bàn cơm cả nhà bàn bạc sẽ đưa hai đứa trẻ đến đâu chơi, mẹ tỏ ý hay là ra nước ngoài, dù sao Phó Diệc Nhiên sau này cũng sẽ đi nước ngoài, bố thì nói hay tìm một nơi yên tĩnh một chút trong nước. Quyền quyết định vẫn là giao cho hay người bởi bố mẹ không thống nhất được, Vi Uy đi đâu cũng được chẳng có vấn đề, cứ ở nhà là tốt nhất, mẹ nói cô suốt ngày ru rú trong nhà, thực sự nên ra ngoài nhìn ngắm nhiều một chút. Thế nên Phó Diệc Nhiên nói, cứ đi trong nước mới có thể nhanh chóng quyết định được.
Sau kì thi một tuần, Vi Uy và Phó Diệc Nhiên đến sân bay với hành lý đơn giản. Ở Tô Châu, bạn bè của bố có một ngôi nhà ở một thị trấn nhỏ, có thể cho họ đến nghỉ dưỡng, bố lại đang đi công tác, còn mẹ thì tranh thủ ngày nghỉ của họ cũng tự thưởnh cho mình một kì nghỉ, chị chị em em cùng ra nước ngoài, cuối cùng chỉ có hai người họ đi. Trên máy bay, Vi Uy và Phó Diệc Nhiên ngồi cùng nhau nhưng vẫn không nói câu nào, Phó Diệc Nhiên đeo bịt mắt ngủ ngon lành, Vi Uy ở bên cạnh đọc sách, một mạch cho đến khi máy bay hạ cánh họ mới chật vật nhìn mặt nhau một cái
Máy bay hạ cánh đến Tô Châu, họ lại phải bắt xe đến thị trấn nhỏ kia. Cũng may hành lý của hai người không nhiều nên đang tìm được trạm xe buýt, ngồi xe đi tiểu trấn. Lần này hai người không ngồi cùng nhau, bởi vì trên xe rất ít người nên họ ngồi cách xa đối phương, Vi Uy ngồi ở hàng ghế phía trước, Phó Diệc Nhiên trực tiếp ngồi ở hàng cuối cùng, có lẽ rằng anh còn muốn ngủ. Sau ba tiếng đi đường ròng rã, cuối cùng đã đến trạm xe tiểu trấn
"Mình tìm nhà kiểu gì bây giờ?" Vi Uy hỏi anh.
Phó Diệc Nhiên lấy điện thoại, địa chỉ mà bố đưa cho anh dường như không xa trạm xe, anh tiện hỏi cô: "Hình như không xa trạm xe, nếu em không mệt thì đi thôi"
"Nào, đi thôi"
Hai người cầm hành lý rời khỏi trạm xe. Nhưng số nhà ở các thị trấn thỉnh không theo thứ tự như ở thành phố, thình thoảng có một nhà không số, thỉnh thoảng lại thêm một số trùng lặp nên hai người đi rất lâu vẫn không thể tìm được.
"Hình như tôi nghĩ nó quá đơn giản rồi" Phó Diệc Nhiên đặt hành lý trước cửa một siêu thị, nghỉ ngơi "Lát nữa chúng ta cứ trực tiếp đón xe đến đó đi"
"Anh đưa địa chỉ cho tôi xem một chút" Vi Uy hỏi anh địa chỉ nhà, Phó Diệc Nhiên đưa điện thoại qua cho cô. Vi Uy cầm điện thoại đi đến một cửa hàng bán thịt nướng gần đó hỏi thăm, quả nhiên, người đó đã chỉ rõ ngôi nhà cho cô.
"Đi nào, gần thôi", Vi Uy trả lại điện thoại cho anh, "Lần này là thật".
Phó Diệc Nhiên theo sau Vi Uy, quả nhiên lần này không quá năm phút họ đã đứng trước cửa nhà người bạn của bố. Phó Diệc Nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa, là một tứ hợp viện nhỏ tinh xảo, tuy sắc trời mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh trong sân.
Vi Uy chọn gian phòng bên phải gần cổng, Phó Diệc Nhiên tự nhiên đi vào phòng bên trái, hai người giống như ở nhà, thu dọn hành lý xong liền nghĩ đến chuyện bữa tối.
"Ra ngoài ăn đi" Phó Diệc Nhiên đứng trong tiểu viện đợi cô ra nói "Xem xem có cần mua gì không."
Vi Uy đi theo anh ra khỏi cửa không chút phản đối, hai người dạo phố, cuối cùng hiện ra vấn đề của nơi này chính là không có nhà hàng, khách sạn, thậm chí siêu thị cũng chỉ là tạp hoá nhỏ do người dân mở.
"Em muốn ăn gì? Hay em xem xem chỗ này có gì ăn không?" Phó Diệc Nhiên hỏi cô.
Vi Uy nhìn thấy cách đó không xa có một chợ nhỏ bán rau "Nếu anh không muốn ăn bên ngoài, mua rau rồi về nhà mình ăn cơm".
Phó Diệc Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, nhưng chỉ diễn ra trong giây lát, anh nhanh chóng gật đầu. Vi Uy thấy rau ở chợ khá tươi nên mua một ít để ăn tối cùng với chút tôm và thịt bò, sau đó đi đến một của hàng gần đó mua một số đồ dùng nhà bếp, hay người quay về với túi đồ đầy ắp. Vi Uy đi thẳng vào bếp bắt đầu làm bữa tối, Phó Diệc Nhiên không muốn vào bếp giúp cho lắm, ngồi dưới bóng cây chơi điện thoại.
Mặc dù đang nấu ăn nhưng trong bếp hầu như không có âm thanh, Phó Diệc Nhiên lưỡng lự đi đến cạnh cửa, mới nhận ra phòng bếp còn có gian khác, âm thanh trong phòng đó khá to, thấy anh Vi Uy nói "Chắc anh đói rồi, dọn đồ ăn ra đi, vẫn còn một món nữa"
"Ồ", Phó Diệc Nhiên đem mấy món ăn ra đặt trên bàn, nhìn qua quả thực giống với những đồ ăn ở nhà, cuối cùng Vi Uy mang tôm chiên ra, hai người bắt đầu bưa tối đầu tiên trong kỳ nghỉ.
Phó Diệc Nhiên không nghĩ rằng tay nghề của cô lại tốt đến vậy, tuy không ai nói một lời nhưng có thể nhìn ra được bầu không khí so với lúc ở nhà không giống nhau. Ăn xong, Phó Diệc Nhiên chủ động rửa bát, Vi Uy không từ chối.
Sắc trời mùa hạ vốn rất muộn mới tối, hai người sau khi tự giải trí xong phần mình thì ngồi trong sân, trò chuyện cũng cảm giác như nhiều hơn.
"Anh muốn tới nước nào?" Vi Uy hỏi
Phó Diệc Nhiên không trả lời ngay, trên tay cầm phiến lá, "Tôi không muốn ra nước ngoài"
"Nhưng bố mẹ đều cho rằng anh nên ra nước ngoài"
"Sau khi trở về tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với bố mẹ", Phó diệc nhiên nói, "Vậy em muốn đăng kí vào trường nào?"
"Tôi muốn tới phương nam", Vi Uy ngước nhìn bầu trời còn sót lại chút màu đo đỏ
Phó Diệc Nhiên biết được ước nguyện của Vi Uy, nên anh không tiếp tục hỏi, hai người im lặng một lúc.
"Ngày mai có nơi nào muốn đi không?" Phó Diệc Nhiên hỏi cô.
"Đâu cũng được, ngược lại lãng phí thời gian", Vi Uy nhìn anh nói, "Anh muốn đi đâu?"
"Tôi cũng không biết, vậy ngày mai ra ngoài xem xem", Phó Diệc Nhiên nhìn cô nói, "Ngược lại đều lãng phí thời gian". Họ nhìn đối phương bật cười.
Hôm đó trong nhật kí của Vi Uy, có một câu thế này: Hôm nay chúng mình nói chuyện, anh ấy cười rồi.
***
Chú thích:
- Đại biểu môn: tương tự học sinh phụ trách các môn
- Tứ hợp viện hay nhà tứ gian (bốn gian), là một kiểu nhà cấp 4 ở Trung Quốc