Editor: Melbournje
___________
Năm đó, Lạc Hữu Tiềm 41 tuổi, Trần Trừng 44 tuổi.
Con của bọn họ đã lên cấp ba.
Lạc Kỳ lớn lên cực kỳ giống Lạc Hữu Tiềm thời còn đi học.
Có đôi khi Trần Trừng nhìn con, đều sẽ cảm thấy mình như trở về hai mươi năm trước, ở ngôi nhà cho thuê cũ nát kia, bọn họ ngồi trước cái bàn, trước mặt cô là ảnh chụp, Lạc Hữu Tiềm ngồi ở đối diện cô làm bài tập chưa hoàn thành xong.
Phảng phất như thời gian chẳng hề thay đổi.
Đáng tiếc, Lạc Kỳ lại không làm người ta bớt lo được như Lạc Hữu Tiềm năm đó.
Do con trai đánh bạn ở trường, Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm bị gọi tới trường học.
Lúc chạy tới, Lạc Kỳ đang bị đứng phạt cùng một nam sinh khác, mặt mũi bầm dập, Lạc Diệc Hoan níu cánh tay chảy đầy máu của anh mình, khóc rất nhiều.
"Lạc Kỳ!
Lạc Hữu Tiềm mang theo chút tức giận, năm tháng không lưu lại dấu vết gì rõ ràng trên mặt anh cả, nhưng một ít lắng đọng đã chuyển từ ngoài mà vào trong, khiến khi anh cau mày lại, trông nghiêm túc đến nỗi khiếp người.
"Sao lại thế này?" Anh hỏi.
Lạc Kỳ đang trong độ tuổi phản nghịch, trên mặt cậu chẳng có biểu cảm gì, chỉ là từ quai hàm đang siết chặt ấy cũng có thể nhận ra cậu đang nén giận, cố chấp nhìn chằm chằm giày của mình.
Lạc Diệc Hoan túm tay ba mình, sụt sịt giải thích: "Không phải, là bởi vì liên quan tới con nên anh trai mới đánh người đó."
Mười phút sau, Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm cũng đã hiểu rõ tình huống như thế nào.
Nam sinh bị đánh kia đã từng tỏ tình với Lạc Diệc Hoan, nhưng lại bị Lạc Diệc Hoan từ chối, sau đó nam sinh ấy liền trêu chọc cô bé, tuy rằng cũng không phải mâu thuẫn gì lớn, đơn giản là giật dây buộc tóc, kéo áo, giành lấy ly nước này kia.
Thật ra, rõ ràng là nam sinh kia muốn gây sự chú ý với Lạc Diệc Hoan, nhưng mà cách thức này có chút xuẩn.
Mà hành động này dừng ở trong mắt Lạc Kỳ cuồng em gái, liền trở thành làm khó dễ không rõ đầu rõ đuôi.
Vì thế nên thành như bây giờ.
Cũng may đánh chưa nghiêm trọng lắm, gọi phụ huynh tới giải thích tình huống một phen, lại phê bình hai nam sinh, chuyện này liền coi như xong.
Tính cách hai cha con đều quá cứng rắn, Trần Trừng sợ họ cãi nhau, liền để Lạc Hữu Tiềm đưa Lạc Diệc Hoan về lớp trước, cô tự mình dẫn Lạc Kỳ tới phòng y tế xử lý vết thương trên tay.
Lạc Kỳ 16 tuổi, đã cao hơn Trần Trừng một cái đầu, người cao chân dài, lại đang tức giận nên đi đường khó tránh khỏi hơi nhanh.
Trần Trừng giơ tay, kéo cậu về, níu ở trên tay cậu không nhẹ không nặng: "Tuy chuyện này là do nam sinh kia không đúng, nhưng đánh nhau lại là con xúc động ra tay trước, sao con lại còn uỷ khuất nữa?" Lời nói Trần Trừng mang theo ý cười, không có ý răn dạy.
Lạc Kỳ bĩu môi, im lặng không lên tiếng mà thả chậm bước chân, để cho mẹ có thể đuổi kịp.
Trần Trừng nâng tay lên, cười cong mắt, nhẹ nhàng xoa đầu con trai: "Con đừng tức giận với ba con nữa."
"Ba là vận động viên, tuy rằng gần đây không tham gia mấy giải đấu lớn nữa, nhưng trong những năm quan trọng nhất khi hai đứa con hoàn thành tính cách, đều là nhìn ba thi đấu mà lớn lên."
"Có đôi khi ba con cũng lo lắng, sợ các con không hiểu tinh thần của quyền anh, sẽ ỷ vào việc mình có ba làm Quyền Vương mà tuỳ tiện làm khó người khác."
Lạc Kỳ rầu rĩ: "Con không làm khó cậu ta, con thấy nó đối xử với Diệc Hoan như vậy liền thấy khó chịu."
"Mẹ biết con không có."
Trần Trừng cười, "Nhưng con thông cảm cho ba chút được không? Khi các con còn nhỏ cũng đã khiến ba tốn không ít tâm tư. Con và Diệc Hoan không giống nhau, tính tình con cứng rắn, ba sợ con sẽ ra 'oai', cho nên mới nghiêm khắc với con như vậy."
Lạc Kỳ im lặng một lúc lâu, nhàn nhạt mà "vâng" một tiếng.
Thời gian nghỉ trưa lập tức liền kết thúc, Lạc Kỳ bị thương không nghiêm trọng, sát trùng xong, dán băng gạc vào liền chạy về phòng học.
Trần Trừng ngồi ở phòng y tế, gửi tin nhắn cho Lạc Hữu Tiềm: Anh đang ở đâu? Em chờ anh ở phòng y tế.
Anh trả lời rất nhanh: Được, anh tới ngay đây.
Ánh mặt trời quanh co khúc khuỷu chiếu xuống, gió thu thổi mùi hoa quế tới.
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết đầu tiên buổi chiều còn chưa vang lên, toàn bộ trường học cực kỳ yên tĩnh, gió thu nhẹ nhàng lưu luyến thổi loạn mái tóc của Trần Trừng ra sau.
Cô đứng ở trên bậc thang, nhón gót chân, trong miệng lẩm nhẩm lời bài hát, cả người lười biếng mà lắc lư.
Lạc Hữu Tiềm đi tới, vừa thấy Trần Trừng liền cười, giơ tay cầm điện thoại chụp cho cô một tấm ảnh.
Ánh mặt trời, cây xanh, gió ấm, mùi hoa, cùng với cả Trần Trừng.
Thời gian khó có thể cản được, cứ thế không ngừng trôi đi, nhưng như hiện tại vẫn mãi là khoảng thời gian đẹp nhất.
Anh cười, vươn tay về phía Trần Trừng đang đứng trên bậc thang.
Vẫn giống như năm 18 tuổi ấy.