Nghe Bất Quy bảo nàng đau đầu, Vô Tư rất lo lắng, chàng đưa tay sờ trán Bất Quy nhưng lại vị Bất Quy tránh đi. Thấy nàng hôm nay có vẻ có tâm sự, chàng cũng không nói gì mà chỉ giúp nàng dém lại góc chăn rồi nằm ngủ bên cạnh.
Ngày hôm sau, Bất Quy tỉnh dậy, phát hiện Vô Tư đã rửa mặt đổi y phục rồi thì hơi xấu hổ ngồi dậy.
“Đầu em vẫn đau à? Gọi đại phu đến khám nhé?” Vô Tư thấy Bất Quy tỉnh ngủ bèn bước đến trước giường dịu dàng hỏi.
Bất Quy nhìn Vô Tư chằm chằm, nàng lắc đầu, mọi thứ chân thật quá đỗi, không hề giống trong mơ.
Bấy giờ, có tiếng người vọng đến từ ngoài cửa: “Bẩm quốc công, đã đến giờ nhập cung với phu nhân thỉnh an rồi ạ.”
“Biết rồi.” Vô Tư nhàn nhạt đáp, quay đầu nói với Bất Quy, “Nếu em vẫn mệt thì đừng tiến cung hôm nay, ta sẽ sai người vào cung nói một chút.” Nếu phải so với chất giọng lành lạnh không cảm xúc ban nãy chàng nói với người dưới thì giọng điệu Vô Tư nói với Bất Quy thật sự dịu dàng êm tai cứ hệt như gió xuân.
“Lễ quân thần vẫn nên làm tròn là hơn, chàng chờ em chuẩn bị một chút.” Nàng mở miệng đáp.
Qua thời gian chừng nửa chén trà nhỏ sau, vợ chồng hai người rời khỏi phủ, lên xe ngựa tiến cung.
“Thỉnh an xong chúng ta đến thăm hỏi Cốc tiên sinh đi, cha mẹ ta đã không còn nữa rồi, ông ấy cũng tính là người thân còn lại của ta.” Vô Tư kéo tay Bất Quy dò hỏi.
Hai người xuống xe ngựa ở trước cửa cung, Vô Tư đưa tay dắt tay Bất Quy: “Đi thôi, em hiếm khi vào cung, đi theo sau ta này.”
Đi tầm một nén hương sau thì cả hai đến cung Thái Cực.
“Từ lần gặp trước đến nay đã một năm có chẵn, Bất Quy thế mà càng ngày càng trông mặn mà như hoa, cũng khó trách An Quốc Công từ chối nhiều thiên kim trong kinh đến vậy chỉ vì muốn cưới ngươi.” Hoàng đế ngồi chễm chệ trên ngai rồng nhìn Bất Quy, nói sâu xa.
“Cảm tạ lời khen tặng của bệ hạ.” Bất Quy khom người hành lễ.
“Đây là khối đá mài san hô đỏ tốt nhất vùng bắc cống nạp đến, xứng với ngươi lắm, nhận lấy đi.” Hoàng đế nói hết câu, thái giám bên cạnh đã nhanh tay mang đến trình trước Bất Quy một chiếc hộp gỗ đỏ điêu khắc tinh xảo mỹ lệ.
“Đa tạ bệ hạ.” Bất Quy và Vô Tư cùng quỳ xuống tạ ơn rồng.
“Cứ vậy đi, trẫm mệt rồi.”
Hai người họ rời khỏi cung Thái Cực thì lên xe ngựa đến chỗ Cốc tiên sinh.
“Hôm nay dậy sớm, còn phải bôn ba thế này có mệt không? Nếu em mệt thì về phủ trước rồi mai hẵng đến thăm ông ấy.” Chàng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bất Quy, hỏi nàng.
Ngày mai? Ngày mai phải đến phủ nhà họ Phương viếng thăm mới đúng chứ? Sao Vô Tư lại bảo mai đến chỗ Cốc tiên sinh? Bất Quy nghe thế thì hơi hoang mang, song cũng lo mình sẽ để lộ sơ hở bèn trả lời: “Không mệt, đi luôn trong hôm nay đi vậy.”
Xe ngựa dừng trong sân nhỏ ở viện ông lão họ Cốc, hai người bước xuống, thấy ông đã sớm đứng chờ từ lâu, “Cuối cùng hai người bọn con cũng đã thành thân rồi, lão già ta đây giờ đang khoái chí lắm đấy.” Cốc tiên sinh cười híp cả mắt nhìn hai người rồi cứ tủm tỉm gật đầu miết.
“Thầy à, sao lại tự xưng là lão già đấy? Lúc trước người còn ghét bị người khác gọi như thế mà.” Vô Tư trêu ông.
“Hầy, bị nha đầu này kêu riết thành quen chứ gì nữa, giờ ta còn thấy xưng là lão già cũng không tệ chút nào.” Lời Cốc tiên sinh khiến Bất Quy cảm thấy mình như sống trở lại đoạn thời gian đầu thai làm người kia, nhớ lại khoảng thời gian bản thân nàng cứ gọi ông là lão già, lão già miết, khiến Cốc tiên sinh từ bất mãn lúc ban đầu đến cuối cùng bó tay vui vẻ chấp nhận, còn vì chút miếng ăn mà không màng tôn ti bối phận, vui vẻ đùa giỡn với nàng.
“Nha đầu Bất Quy, hôm qua tên nhóc Vô Tư này của ta có bắt nạt con không?” Cốc tiên sinh nhìn Vô Tư đầy ẩn ý, Bất Quy nghe đến đó, đột nhiên nói: “Lão già à, ông chớ có nói linh tinh, nếu không con sẽ không làm phần điểm tâm nào cho ông đâu đấy!”
Cốc tiên sinh vừa nghe thế, giọng đã to hơn gấp mấy phần.
“Con cuối cùng cũng bình thường rồi, từ hôm qua con đã kỳ lạ, giờ thì ổn rồi, ta cũng an tâm.” Nhìn Bất Quy bắt đầu lời qua tiếng lại với thầy mình, cái tâm đang căng như dây đàn của Vô Tư, hay nói cách khác, Canh Thần cũng thả lỏng nhiều.
Sau đó ba người hàn thuyên với nhau một lúc, bỗng nghe thấy một đợt “Ọc ọc”, ông lão họ Cốc xấu hổ ôm bụng, nói chữa: “Không ăn sáng nên hơi đói ấy mà.”
“Vậy con đi làm cơm trưa.” Bất Quy đứng dậy.
“Sao ta có thể để tân nương nhà người ta nấu cơm cho ta ở đây đây.” Cốc tiên sinh giả vờ giả vịt.
“Vậy hai người bọn con về trước, nếu người thấy đồ ăn mình làm không vừa miệng thì vẫn nên tìm thêm một thợ bếp đi thôi, bằng không hôm nào cũng dùng cơm suông canh nhạt thì sao mà chịu cho nổi.” Bất Quy đứng dậy, tỏ ý muốn về.
“Ơ này đừng đi chứ, ta còn muốn chơi thêm dăm ba ván cờ với Vô Tư kia kìa, vẫn nên phiền con xuống bếp làm chút cơm đi vậy.” Ông lão họ Cốc nọ vội vã tìm lý do.
Bất Quy nhìn ông một cái, thấy vừa bực vừa buồn cười, nàng xoay người vào bếp. Mấy trăm năm bằng bẵng trôi qua rồi mà ông lão tính tình trẻ con này vẫn thích giở cái kịch bản cũ rít ấy ra dùng.
Ngoài phòng, ông Cốc đau khổ nói: “Vị phu nhân này của con quả thật chẳng chịu chừa cho ông già ta đây chút mặt mũi nào hết, rõ ràng cô nhóc biết ta chỉ đang khách sáo tẹo thôi kia mà.”
“Người khách sáo với em ấy, có khác gì đang chọc em ấy chỉnh người đâu chứ.” Canh Thần chợt nhận ra hình như chỉ có mình Bất Quy là có thể trị được lão tiên sinh bướng bỉnh của chàng.
“Con, con…Đang trọng thê khinh phụ đấy phải không, thật là khiến vi sư đau lòng mà.” Cốc tiên sinh trợn trừng mắt chỉ vào Vô Tư.
Bấy giờ, mùi hương của mỹ vị trong bếp đã tỏa ra xung quanh, Cốc tiên sinh còn chưa nói hết đã đứng bật dậy đi về phía gian bếp nghi ngút hương kia. “Ấy ấy, hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ đồ ăn của cô nhóc Bất Quy đây mà, phải nhìn cái đã, mà này, ta đã sớm bảo con cứ ở cạnh ta cho rồi, cuối cùng vẫn chạy theo tên tiểu tử Vô Tư, thật là đáng tiếc.” Nghĩ đến chuyện không biết đến bao giờ mới được thưởng thức lại đồ ăn thức ngọt hôm nay, Cốc tiên sinh bèn bắt đầu tiếc ngùi ngụi.
Từng món ăn thơm ngon đẹp mắt lần lượt được đặt lên bàn, Cốc tiên sinh đã cầm sẵn đũa, ngồi sẵn sàng trên ghế.
“Ừ ừ, đồ ngon.” Tiếng khen đầu tiên.
“Ăn ngon lắm.” Tiếng thứ hai.
“Thật sự rất vừa miệng! Từ khi hai người bọn con rời kinh tìm.chân tướng thân thế Bất Quy, ta đã không còn được ăn ngon như thế này rồi.” Ông khen lần ba.
“May là không về tay không, nhờ vậy mới biết Bất Quy là hậu duệ của bậc trung liệt hiền lương, năm đó gia phụ vì muốn cưu mang cô nhi nhà Phương gia nên mới nói phu nhân nhà họ Phương là di nương của mình, đợi bà ấy sinh con rồi thì mượn cớ đuổi hai mẹ con họ đến am Vong Sân hòng che mắt người đời, cuối cùng mới giữ được huyết mạch nhà họ Phương.” Vô Tư buông chén gác đũa, nhìn Bất Quy, nghiêm túc nói.
Bất Quy nghe thế thì lấy làm kinh ngạc lắm. mấy trăm năm về trước mình và Vô Tư xa cách cũng chính tại chỗ này: Vô Tư mang nàng đến am Vong Sân mới vỡ lẽ chuyện nàng đã sớm biết quan hệ huyết thống giữa hai người bọn họ mà không chịu hé môi cho chàng biết, hiểu lầm nàng lợi dụng chàng, lừa gạt tình cảm của chàng, thế là đến cuối cùng hai người đôi ngã, rồi sau đó nữa là chuyện nàng u sầu tự sát. Mà giờ tại nơi đây, trong vực sâu Diệu Hoa huyền diệu, nàng lại chẳng còn là muội muội ruột thịt của chàng nữa. Sao lại loạn đến thế này, lẽ nào vì chấp niệm của nàng quá sâu nên mới chiêu cảm thành tình cảnh thế này trong vực Diệu Hoa à? Hay là chuyện trong vực Diệu Hoa là một cảnh tượng khác với năm ấy đây?
Hết 16.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT